Chương 50

"Nửa tháng gần đây mỗi ngày cháu đều đến, thím có thể nói cô ấy đến chỗ này tìm cháu." Giang Mật nói đến đây trong đầu chợt bừng sáng, cô đột nhiên nhận ra: "Cháu gái của thím có phải họ Lâm không ạ?”

Ngày hôm qua khi cô về nhà, Lâm Quế Phương đã nói đỡ giúp cô, còn nhắc đến chuyện đã từng được ăn dưa chuột nước cùng cà chua ở nhà bác gái trên thị trấn.

"Cháu biết Phương Phương?" Thím Cố bất ngờ.

"Nhà của cháu ở trong thôn, cha cháu có đến văn phòng thị trấn họp nên cháu cũng đã gặp được Lâm Quế Phương vài lần" Giang Mật cảm thấy thế giới này quá nhỏ, có thể đây chính là duyên phận: "Ngày hôm qua cháu về thôn Thanh Thủy, chính cô ấy đã giải vây giúp cháu”

"Tối qua Phương Phương có gọi điện kể với thím rằng bạn của con đã tặng dưa chuột và cà chua." Sự ngạc nhiên chợt qua đi, thím Cố mỉm cười thêm phần rạng rỡ: "Thật không ngờ người bạn mà Phương nhắc đến lại là cháu, quả là duyên phận."

Giang Mật cũng bật cười, cô không cần phải chào hàng với thím Cố.

Thím Cố để ý thấy trong giỏ trúc của Giang Mật có cà chua và ớt, tươi ngon nhưng lại chỉ có một lượng nhỏ.

Lâm Quế Phương đã kể lại buổi gặp gỡ với Giang Mật cho thím Cố, không quên nhấn mạnh tài nấu ăn xuất sắc của cô.

Nhìn Giang Mật với khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh và nụ cười rạng rỡ như ánh trăng, thím Cố tiếc rẻ: "Giá như cháu chưa kết hôn, thím đã muốn giới thiệu cháu cho con trai thím rồi."

"Chồng thím là họ Cố, cháu cứ gọi thím là thím Cố nhé." Bên cạnh Giang Mật thím Cố chuyển sang một chủ đề quan trọng: "Thím đang là hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Kỳ. Bữa trưa, học sinh thường xuyên mang cơm tới trường nhưng vào mùa đông, thức ăn nhanh chóng bị nguội. Chúng tôi đã quyết định xây dựng căn tin và sẽ bắt đầu hoạt động từ học kỳ sau, đó sẽ là lúc chúng tôi cần nguồn cung cấp rau từ người dân.”

Giang Mật hỏi lại: "Căn tin sẽ không tổ chức thầu từ bên ngoài ạ?"

"Không, chúng tôi chỉ mời đầu bếp đến nấu cơm” thím Cố trả lời.

Giang Mật hơi ngạc nhiên: "Thím muốn cháu cung cấp rau ạ?"

Thím Cố nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi sẽ xem xét giá cả nhưng giá rau của cháu cao, e rằng khó có thể chấp nhận. Nếu chúng tôi mua số lượng lớn, giá thấp nhất cháu có thể cung cấp là bao nhiêu?"

"Vậy giá mà trường có thể chấp nhận là bao nhiêu?" Giang Mật đáp lại một cách thận trọng.

"Chúng tôi mong muốn giá thấp hơn giá thị trường khoảng 10 đến 20%” thím Cố lập tức bày tỏ sự quan tâm.

Giang Mật cảm thấy đề nghị này khả thi: "Với cháu, việc kinh doanh không tốn kém lắm. Căn tin sử dụng một lượng lớn và đặt hàng thường xuyên, dù lợi nhuận không cao nhưng số lượng tiêu thụ lớn sẽ bù đắp. Cháu có thể cung cấp."

"Tốt lắm, coi như đã thỏa thuận!" Thím Cố hỏi về cách liên hệ với Giang Mật mua một ít rau củ rồi chia tay.

Dưa chuột và cà chua Giang Mật đã bán ra trước đó nhanh chóng được mọi người biết đến, khiến những người trước đó không mua được hoặc mua ít cảm thấy tiếc nuối. Khi gặp lại Giang Mật họ mua hàng mà không chút do dự.

Một người hỏi cô: "Sản phẩm của cô tốt như vậy, tại sao không bán cho các cửa hàng? Trời nóng thế này, cô không cần phải vất vả đem ra chợ bán.”

Giang Mật đang đeo giỏ trúc, trả lời: "Những tiệm cơm thường đã có nguồn cung cấp rau riêng, tôi không muốn thêm rắc rối.”

Thực tế, các nơi cung cấp rau đều có mối quan hệ nhất định với quản lý các tiệm cơm, nên giảm giá cũng không mang lại lợi ích gì cho cô.

Vì chưa áp dụng mô hình trồng rau trong nhà lưới, Giang Mật không cảm thấy cần thiết phải dựa vào các tiệm cơm.

Cô cũng không thể mở cửa vườn rau của mình cho mọi người vào xem mỗi khi họ muốn.

Tìm một chỗ vắng vẻ, Giang Mật đặt giỏ trúc xuống và lấy ra một quả dưa chuột.

Khi cô đang chuẩn bị bước ra khỏi ngõ, cô bắt gặp một người đàn ông đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, đang dõi theo quả dưa chuột trong tay cô.