Quả nhiên, hai người phụ nữ đi tới bờ sông nhỏ, ngừng lại, bắt đầu nói chuyện.
“Em điên rồi sao, ném con ở nhà mẹ chịu đói, lại đi mua đồ cho con của tên côn đồ đó?” Đây là Chu Xảo Phương, trong giọng nói lộ ra tiếng hổn hển.
Váy của người phụ nữ bị gió đêm thổi vang, cô ta lại còn nói: “Chị nên vứt bỏ quan niệm cũ này càng sớm càng tốt đi, em tự nắm giữ cuộc sống của mình, không cần chị lo.”
Quả nhiên là giọng nói của Chu Tuyết Cầm.
Không kịp Trần Mỹ Lan nhìn lâu, Chu Tuyết Cầm đi qua sông, biến mất trong rừng cây đối diện.
“Nếu sau này Lữ Tĩnh Vũ có thể trở thành nhà giàu nhất thành phố Tây Bình, mình sẽ ăn tám cân phân.” Chị dâu cả xé ruột xé gan hầm hừ nói.
Trần Mỹ Lan dừng bước, trong lòng nói không đúng, Chu Tuyết Cầm mới ly hôn với Diêm Triệu, sao đã liên lạc với Lữ Tĩnh Vũ rồi.
Đời trước cô không nhớ vụ này, bởi vì Lữ Tĩnh Vũ và Chu Tuyết Cầm đều là người quen của cô, nhưng đều không nhận ra nhau.
Hơn nữa cô đột nhiên nghĩ đến, đời trước Chu Tuyết Cầm ly hôn Diêm Triệu, cũng phải đến mấy năm sau.
Mà bây giờ, sao lại đúng lúc như vậy, Chu Xảo Phương còn giới thiệu Diêm Triệu cho cô.
Không lẽ Chu Tuyết Cầm cũng sống lại rồi sao?
Bởi vì mình sống lại, suy nghĩ này loáng qua, Trần Mỹ Lan lại không hề kinh ngạc.
Sống lại cũng sống lại rồi, đuổi thì đuổi đi, Lữ Tĩnh Vũ là người đàn ông mà cô không cần, Trần Mỹ Lan không hề hiếm lạ.
Chu Xảo Phương đã sắp tức điên rồi, bởi vì con của Chu Tuyết Cầm không có nổi một đôi giày tốt, ở nhà mẹ chịu đói bị đánh, cô ta lại mua một đôi giày mới tinh cho hai đứa con nhà Lữ Tĩnh Vũ.
Nhất định là cô ta điên rồi, tuyệt đối là điên rồi.
Con mình ném ở nhà mẹ mặc kệ, đi tặng giày con của người khác, tặng quỷ đó!
Vừa quay người, Chu Xảo Phương lại sợ hết hồn: “Mỹ Lan, em ở đây làm gì?”
“Mọi người cùng ăn gà, đều đang đợi chị đấy.” Trần Mỹ Lan nói xong thì đi trước một bước.
Mặc dù Chu Xảo Phương đối xử với cô em chồng quả thật không tệ, nhưng con người luôn có lòng riêng, trước nay luôn cho rằng em gái Tuyết Cầm có vóc dáng đẹp, xinh xắn, đương nhiên, đã từng là một cành hoa của nhà máy dệt, là đối tượng kết hôn được các lãnh đạo, sĩ quan xuất sắc chiến công hiển hách.
Chị dâu đối diện cô em chồng, trong mắt chị ta cũng sẽ có bắt bẻ, luôn cảm thấy Trần Mỹ Lan đẹp thì cũng đẹp, loại đẹp quê mùa, không đủ thời thượng.
Nhưng giờ phút này ánh trăng mông lung, nhìn áo sơ mi và quần ngắn trên người Mỹ Lan, áo sơ mi lại còn sơ vin vào trong quần, eo vô cùng nhỏ nhắn.
Chu Xảo Phương đột nhiên cảm thấy, hình như Mỹ Lan đẹp hơn Chu Tuyết Cầm?
Em gái ruột không làm người, chị ta có thể làm sao?
Chị ta cũng không muốn, nhưng cô em chồng hiền lành, làm người đứng đắn, không phải chị ta đã thiên vị rồi sao.
Tắm rửa nước lạnh, Trần Mỹ Lan giặt sạch đồ của Chiêu Đệ, cũng giặt đồ của mình, phơi khô bên ngoài cửa sổ, gió đêm phơ phất dịu dàng kêu.
Thu dọn quần áo cũ của hai người, đồ của Chiêu Đệ vẫn ổn, đồ của cô đã rách rưới nên vứt hết đi.
Nhưng có một cái áo sơ mi hoa kiểu cũ, màu vô cùng.
Cô không nỡ vứt.