Chương 26

Tần Phong nhún vai, dẫn ông ấy đi thẳng lên nhà vào phòng của mình.

Trên giường ba đứa nhóc vẫn đang ngủ hăng say.

Nếu là ngày trước khi Tần Phong đang đun nước Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng đã ngủ dậy rồi.

Nhưng tối qua xem TV cùng em trai nhỏ nên hơn chín giờ tối mới ngủ.

Bình thường tám giờ tối đã lên giường tắt đèn tiến vào mộng đẹp.

Trước đó đáy lòng bất an cũng không dám ngủ quá sâu.

Tối hôm qua đổi giọng gọi bố, chân chính trở thành một thành viên của nhà họ Tần, trái tim treo lơ lửng cả tháng trời cuối cùng cũng về lại vị trí nên ngày hôm nay ngủ tới sầm trời cuối đất.

Tần Phong đẩy cửa ra, trong phòng vẫn như lúc anh rời đi: “Để tôi đi kêu ba đứa nó.”

Xưởng trưởng nhìn đồng hồ: “Còn chưa tới sáu giờ, trời còn chưa sáng, cứ để cho bọn nó ngủ đi, tôi đi lên lầu với cậu xem.”

Thuận tiện nhìn hai đứa nhóc nhà Cố lão.

Lời này xưởng trưởng không nói ra, mà đi lên lầu luôn.

Tần Phong chỉ vào phòng ngủ chính: “Ở chỗ này.”

Xưởng trưởng dừng bước chân: “Nhường cho mấy đứa ở à?”

“Phòng tôi có TV, tối qua xem ở đó sau ngủ quên luôn, tôi để cho mấy đứa ngủ bên này còn mình thì sang bên kia ngủ.” Tần Phong đẩy cửa ra, kéo bức màn lên, nháy mắt cả căn phòng trở nên sáng sủa, Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng cùng nhau dụi mắt.

Tần Phong đặt bàn tay lạnh lẽo lên mặt Miểu Miểu.

Đột nhiên đứa bé mở mắt ra, nhìn anh ngây ngốc sau đó vươn tay gọi: “Bố ơi!”

Tần Phong bế cậu bé lên, mặt nhỏ dựa vào mặt lớn.

Xưởng trưởng trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau, Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng cũng ngồi dậy, mặc quần áo ông ấy mới lấy lại tinh thần, đưa vẻ mặt khó tin nhìn Tần Phong và đứa nhỏ.

Một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: “Bây giờ người trẻ tuổi đều chơi đùa vậy à?”

Tần Phong ra vẻ thần bí lắc đầu: “Cũng đâu có phải đâu.”

“Chẳng lẽ tôi nói sai cho cậu à?”

Tần Phong gật đầu.

Xưởng trưởng tức giận đến mức muốn đánh cho anh một trận nhừ tử.

Tần Phong nói một cách gợi đòn: “Người nước ngoài ai cũng chơi mà.”

“Cậu mang quốc tịch nước ngoài à?” Xưởng trưởng tức giận hỏi.

Tần Phong: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”

Xưởng trưởng nghẹn họng.

Cố Vô Ích vội vàng kéo tay của người bố mới một cái.

— Ý bảo đừng cố gắng gợi đòn vào lúc này.

Xưởng trưởng cũng chú ý tới động tác nhỏ của cậu, cảm thấy ngoài ý muốn, đứa nhỏ này không chỉ lo lắng cho Tần Phong mà còn cầm tay anh, điều này chứng tỏ cả hai rất thân thiết với nhau, cậu ở nhà họ Tần cũng không quá tệ.

Tần Phong không ngại mà nuôi con của người khác tất nhiên không có khả năng từ bỏ quyền nuôi con ruột của mình. Cho nên đúng thật là do người mẹ của tiểu hòa thượng tính kế, sau khi về nước lại đổi ý không nhận?

Xưởng trưởng: “Trước kia cậu thật sự không biết?”

Tần Phong nghĩ một chút: “Đứa bé sẽ không nói dối, Miểu Miểu, nói cho ông già này nghe—”

“Cậu mới là ông già đó!”

Tần Phong: “Ông lớn hơn bố của tôi tận hai tuổi đấy.”

Xưởng trưởng không còn gì để nói.

“Miểu Miểu, trước kia bố có biết đến sự tồn tại của con hay không?”

Đứa bé lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Sư phụ nói không biết vì thế Miểu Miểu không thể trách bố.”

Xưởng trưởng nghe giọng nói non nớt ấy rồi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của đứa bé, nói với vẻ không dám tin: “Đứa bé ngoan này có đúng là con của cậu không?”

Tần Phong chưa nói lời nào đứa bé đã dùng sức gật cái đầu nhỏ.

Cái đầu trọc lóc như cây kim đâm sâu vào trong mắt xưởng trưởng— Từ một đứa bé hiểu chuyện biến thành tiểu hòa thượng, sao mẹ của cậu bé có thể bỏ được chứ?

Nên khen cô ta có can đảm dám có con với Tần Phong trước khi kết hôn à?

Xưởng trưởng nghĩ đến đó thì phát hiện ra điều không đúng: “Nếu cậu có thể quản được thân dưới thì ai có thể tính kế được cậu hả?”

Tần Phong nở nụ cười vui vẻ.

Xưởng trưởng cảm thấy khó hiểu: “Buồn cười lắm sao?”

“Nếu lời này để phụ nữ nói thì không buồn cười bởi vì mấy người họ không hiểu đàn ông. Xưởng trưởng à, lãnh đạo cũng là đàn ông, chẳng lẽ ngài không biết sắc/ dụ là thứ mà đàn ông không thể chống cự nổi ư?”

Xưởng trưởng muốn đánh chết anh.

Giờ khắc này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tần lão sư - một người có tính tình tốt như thế mà mỗi lần gặp anh lại nổi điên lên, giống như mắc chứng cuồng loạn vậy.

Tần Phong tiếp tục nói: “Càng đừng nói tới việc tôi không có đối tượng, không cần chịu trách nhiệm đạo đức lương tâm. Hơn hết, đối phương còn là một mỹ nhân hiếm có.”

“Nước ngoài tiên tiến như vậy, tôi không tin là không có đồ tránh thai.”

Tần Phong buông câu nói đậm chất tra nam ra: “Cũng có cần tôi sinh con đâu.”

Xưởng trưởng nghe xong như nghẹn một cục tức trước ngực, không thể nhận nhịn được nữa bèn túm lấy cái ghế đặt cạnh chiếc bàn lên.

Chỉ là chưa chờ ông ấy giơ lên cao, đôi tay đã bị hai thiếu niên ôm lấy.

Xưởng trưởng nhìn trái nhìn phải, đôi mắt nào cũng ẩn chứa sự lo lắng, lại nghĩ đến Cố lão kỹ sư, không khỏi mềm lòng: “Các con không hề giống đôi vợ chồng vô lương tâm kia mà cực kỳ giống Cố lão.”

Cố Vô Ích điên cuồng gật đầu: “Xem như nể mặt ông nội ông đừng so đo với chú ấy được không?”

“Ông nội con có quan hệ gì với anh ta chứ?” Xưởng trưởng cố ý hỏi.

Cố Vô Ích nghĩ một chút: “Chú ấy xem như là học trò của ông nội, là bố của bọn con.”