Chương 17

Cả một tháng trời, Cố Nhị dần tập thành thói quen, không để bụng mà chỉ bĩu môi liếc ông một cái, tiếp nhận đứa bé ở trong l*иg ngực Tần Phong.

Đứa bé thích bờ vai to lớn ấm áp của bố, lắc lắc đầu, đôi mắt không nhịn được nhìn qua cái nồi, ở đó khói bốc lên nghi ngút tỏa hương thơm nồng nàn khó cưỡng.

Bà cụ Châu để ý thấy, nhẹ nhàng đảo đảo vài lần rồi vớt tôm to từ trong nồi dầu ra.

Tần Phong hỏi: “Mẹ dùng dầu gì để chiên vậy?”

Bà cụ: “Bố con mua dầu đậu nành về.”

“Khó trách nó nhiều bọt như thế.”

Bà cụ Châu gật đầu: “Đúng. Bỏ thêm chút mỡ heo là tốt rồi. Nhưng mẹ sợ Miểu Miểu không ăn quen nên không dám bỏ vào. Chờ lát nữa mẹ đổ cái này ra rồi giữ lại xào cây đậu tương cho Miểu Miểu ăn.”

Tần Phong: “Sáng mai lại làm. Vô Ích—”

“Con gọi Vô Ích làm cái gì?” Ông bố đánh gãy lời anh nói.

Tần Phong cảm thấy bất đắc dĩ: “Đại tiểu tử, con bỏ thêm ít muối lên tôm, sau đó lên ăn cùng với em trai đi.”

Đại tiểu tử ngạc nhiên hỏi: “Bọn con cũng ăn luôn ạ?”

Tần Phong càng thấy ngạc nhiên hơn so với cậu: “Không thì sao? Chỉ để mỗi Miểu Miểu ăn à? Thằng bé ăn hai ba con là được rồi. Thằng bé vẫn chưa quen ăn mấy cái này, nên không thể ăn quá nhiều. Các con bóc vỏ sạch cho nó một chút sau đó để lại một nửa cho chú và ông bà nội ăn.”

Đại tiểu tử giữ lại hơn một nửa.

Bà cụ xoay người lấy dầu thì chú ý tới, sau đó bỏ thêm vào vài con: “Cơ thể của ông bà dần già đi, ăn nhiều cũng chỉ uổng phí.” Chưa đợi cậu mở miệng: “Ăn nhiều cho mau cao rồi hiếu thuận chú của con cho thật tốt.” Nói xong đẩy cậu ra một chút.

Mũi Cố Vô Ích chua xót, như muốn khóc ầm lên.

Trước kia khi ở nhà của cô, dù là cô ruột nhưng chỉ biết ghét bỏ bọn họ ăn nhiều tốn cơm.

“Sao thế?” Bà cụ thấy cậu cúi đầu bèn hỏi.

Cố Vô Ích lắc đầu, nén nước mắt vào trong: “Cho Miểu Miểu ăn hai hay ba con ạ?”

Tần Phong bật cười: “Chuyện này mà cũng làm cho con rối rắm à? Trước bóc cho em trai hai con, thấy thằng bé thích ăn thì bóc thêm một con nữa.” Nói xong thì bỏ đứa nhóc xuống, lấy nước ấm rửa tay cho cậu bé.

Ông cụ liếc nhìn cái nồi một cái, cảm thấy như vậy không đủ cho hai đứa lớn ăn: “Bà này, có nên làm thêm vài món nữa không?”

Bà cụ lấy ra khối đậu hủ cho vào chảo rán: “Trong cơm điện còn có một bát canh trứng hấp thủy, một người nửa chén rồi thêm miếng cháo, ăn thêm màn thầu là đủ no đó.”

Tần Phong đưa cậu nhỏ cho hai đứa lớn, đi vào nói: “Đậu hủ cũng có hơi đói.”

Bà gật đầu, quay sang con trai: “Không phải còn có mỳ sợi ư? Nếu trước khi ngủ còn đói thì dùng bếp lò nhà con nấu mì sợi rồi đánh quả trứng cho bọn nhỏ ăn.”

“Được ạ.” Tần Phong gật đầu, đi lấy bát đũa.

Nhìn thấy nồi to bốc khói, xốc nắp lên thấy bên trong có màn thầu thì đưa chén đũa vào trong phòng và đi lấy màn thầu.

Vào thời điểm như này có rất ít rau dưa, tốt nhất nên ăn rau chân vịt thì hơn.

Bà cụ Châu lấy đậu hủ chiên xong rồi bỏ rau chân vịt vào xào.

Lửa ở trong nồi rất lớn, đảo đảo rau chân vịt vài cái là có thể ăn cơm được rồi.

Thấy cánh tay của Miểu Miểu ngắn ngắn, bà tìm cho cậu bé một chén nhỏ bỏ đậu hủ vào cho cậu bé ăn.

Thêm nửa chén canh trứng, nửa chén đậu hủ, Miểu Miểu lâm vào sự do dự.

— Nên ăn cái nào trước đây?

Cố Nhị dạy cậu bé: “Miểu Miểu, nhìn anh này, uống một chút canh trứng sau đó ăn miếng đậu hủ.”

Hai mắt cậu bé sáng ngời, cúi đầu, lỗ tai hổ hai bên cũng cụp xuống theo.

Tần Phong đỡ lấy cậu bé: “Mẹ, lát nữa cắt hai cái dây hai bên này đi.”

“Được.” Đứa lớn có thể mang mũ trụ, không cần dùng dây để buộc lại.

Miểu Miểu thấy bố không ăn thì múc một miếng canh trứng đưa đến bên miệng anh.

Tần Phong há mồm ăn xong nói: “Không tệ. Miểu Miểu mau ăn đi, con ăn được thì bố sẽ ăn tôm to. Tôm to cũng rất ngon.”

Đứa bé nhìn con tôm, cái miệng nhỏ khẽ động đậy.

Tần Phong muốn phì cười: “Con còn nhỏ không thể ăn quá nhiều nếu không bụng sẽ rất khó chịu. Có khi còn bị tiêu chảy nữa đó, con đã biết chưa?”

Đứa bé gật đầu, đôi mắt lưu luyến mãi không rời.

Cũng may lượng cơm của Miểu Miểu ít, ăn đồ ăn không cần nhai quá lâu.

Tần Phong sợ cậu bé không hiểu gì đến bên này, có thể bị mấy con gà trống dọa sợ cho nên để cậu bé chuyển qua ngồi bên người, bò lên đùi anh.

Đứa bé thích anh nhất dù ngồi bên cạnh, không ngồi vào l*иg ngực cũng đã rất vừa lòng.

Hai vợ chồng già thấy cậu nhóc ngoan như thế, đáy lòng càng thêm hụt hẫng.

Cố Vô Ích thấy em trai nhỏ quá ngoan cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cũng lo lắng nhiều hơn, ngoan thế sau này biết chỉnh như thế nào? Đến khi ra ngoài đại học chắc sẽ bị người ta bắt nạt chết mất.

Không thể để cậu bé như thế này mãi được, cần sửa lại tính cách cho đúng.

Cố Nhị buông chén đũa nói: “Miểu Miểu, anh trai đưa em đi chơi.”

Có câu cửa miệng rằng mười bảy mười tám là màu đen kéo tới.

Không khéo hôm nay là ngày mười tám tháng hai, bên ngoài trời đã tối đến mức có duỗi năm ngón tay ra cũng không thấy được.

Đứa nhóc nhìn bên ngoài một cái, kiên quyết lắc đầu, dính hẳn lên người bố.