Nhưng bây giờ anh lại nghĩ rằng cô không phải là một cô gái tốt.
Đường Mật tuy rằng khổ sở, nhưng cuộc sống vẫn phải sống, lúc cô trở về đi ngang qua phố, quyết định lấy một ít hộp giấy mang về nhà dán.
Lúc trở quay về, lại ở bên ngoài đυ.ng phải Giang Mỹ Tĩnh.
Giang Mỹ Tĩnh là con gái út của Giang Khải Hoa và Lương Diễm Thu, nhỏ hơn Đường Mật nửa tuổi, không giống với tính cách không đầu không đuôi của Giang Xuân Phương, Giang Mỹ Tĩnh luôn lạnh lùng với cô, nhưng mức độ ghê gớm thì không hề thua kém Lương Diễm Thu và Giang Xuân Phương.
Giang Mỹ Tĩnh trông đẹp hơn Giang Xuân Phương, mặt trái xoan mắt to, lại là con gái nhỏ trong nhà, tất nhiên được cưng chiều lớn lên rồi.
Cô ta khinh thường thân phận con gái riêng của Đường Mật hơn ai hết, quần áo bẩn ném cho Đường Mật, giày dép bẩn đá lên người Đường Mật, vênh váo hống hách chèn ép Đường Mật.
Thậm chí vừa mất hứng liền hắt nước lên người Đường Mật, Giang Mỹ Tĩnh ở trong nhà này tựa hồ trời sinh đã có đặc quyền đó.
Giang Mỹ Tĩnh hai ngày nay ở bệnh viện chăm sóc mẹ cô ta, biết trong nhà gây ra nhiều chuyện như vậy đều là do đứa con gái riêng Đường Mật làm ra, trong lòng nghẹn giận, nhưng cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn để cho càng nhiều người biết trong nhà có một đứa con gái riêng.
Nhưng hôm nay cùng Lương Diễm Thu về nhà, nghe Giang Khải Hoa than thở nói bị Đường Mật lừa năm mươi đồng, điều này trực tiếp kích nổ lửa giận trong lòng cô ta.
Cô ta tức giận vội vàng đến nhà Tiền Xảo Anh tìm Đường Mật, Tiền Xảo Anh vẫn muốn đuổi cô ta đi, Giang Mỹ Tĩnh liền trực tiếp xuống dưới lầu chờ, sau đó đợi đến người.
“Trả lại tiền cha tôi đưa cho cô mau!” Giang Mỹ Tĩnh cao ngạo đứng trước mặt Đường Mật, ánh mắt như con kiến nhìn chằm chằm Đường Mật.
Phảng phất lúc trước cô ta không so đo với một đứa con riêng, đã là khai ân rồi, kết quả cô con gái riêng này còn không thèm nể nang, được một tấc tiến một thước.
“Cô có thể lấy tiền của cha chúng tôi, vì sao tôi không thể lấy?” Đường Mật thản nhiên hỏi ngược lại.
“Tiện nhân nhà cô ăn nói vớ vẩn gì đấy?” Giang Mỹ Tĩnh giống như nghe được trò cười, quay mặt cười ha hả một tiếng, chưa gì đã vung tay lên tát.
Có thể nói, Đường Mật hẳn là hiểu rõ hơn tất cả mọi người biết rõ mặt mũi của người Giang gia.
Khi Giang Mỹ Tĩnh tát tới, Đường Mật vứt bỏ đồ vật trong tay, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó vung tay tát mạnh một cái.
“Bốp” một tiếng đanh chát vang lên, đánh cho mặt Giang Mỹ Tĩnh đều nghiêng ngả.
Giang Mỹ Tĩnh hiển nhiên là bị đánh cho choáng váng, hoàn toàn không hiểu Đường Mật bình thường chính là nô ɭệ của mình sao lại lập tức xoay người làm chủ nhân.
Nhưng Mà Đường Mật căn bản không cho cô ta thời gian suy nghĩ, trực tiếp kéo tóc cô ta đυ.ng vào tường, một tiếng “rầm” nặng nề, trực tiếp đυ.ng đến Giang Mỹ Tĩnh đầu chảy máu.
“A——”
Giang Mỹ Tĩnh luôn luôn phản nghịch tự cho là mình rất ngầu, cũng không để Đường Mật vào mắt, nhưng chỉ có hai lần như vậy, cô ta ngay cả sức đánh trả cũng không có.