Chương 20: Mối Thù In Sâu?

Ăn cơm ở nhà hàng quốc danh không chỉ có tiền thôi đâu, mà còn cần phiếu lương thực.

Rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên, Thẩm Vệ Châu đặt một chén cơm trước mặt cô.

Đường Mật thấp thỏm ăn cơm, nghĩ thầm làm thế nào để mở miệng thương lượng với anh, cô có thể trả tiền, nhưng anh có thể trả phiếu lương thực được không.

Bữa này Thẩm Vệ Châu không có ý định để một em gái sinh viên trả tiền, bằng không mặt mũi của một người đàn ông như anh ta sẽ đổ sông đổ bể.

Chỉ là nhìn bộ dáng lo sợ bất an của tiểu cô gái, anh không không nghĩ tới phía trước cô nói lời mời khách, chỉ coi như là chuyện vừa rồi dọa cô thôi.

Hơn nữa hai người tuy nói đã đính hôn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ngồi cùng nhau ăn cơm, Đường Mật cảm thấy khẩn trương cũng rất bình thường.

Anh nghiêm túc nói với cô: “Bây giờ là xã hội mới, không làm phong bì - xây dựng - thô - tục tĩu, hôn nhân sắp đặt thì không tính, cũng sẽ không được pháp luật công nhận, vì vậy chuyện tôi là vị hôn phu của cô không phải là sự thật.”

Đường Mật nhu thuận gật đầu.

Đồng ý!

“Mặt khác...”

Thẩm Vệ Châu vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt đen thẫm sắc bén nhìn Đường Mật, Đường Mật thấy vậy tim đập thình thịch, lập tức ngồi thẳng thắt lưng, giống như học sinh tiểu học đang chờ bị phê bình, thấp thỏm cực kỳ bất an.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Đường Mật, Thẩm Vệ Châu với tông giọng nghiêm khắc như trước, “Cô không thích người ta, vậy không thể để người ta mua đồ cho cô , cô gái tốt không được làm chuyện như vậy.”

Mặc dù là người đàn ông vừa rồi khinh bạc cô, nhưng người ta tiêu tiền cho cô cũng là sự thật.

Tay Đường Mật cầm đũa đột nhiên run lên, đôi mắt nai đen láy cũng trong nháy mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lại quật cường không chịu rơi xuống.



Thẩm Vệ Châu quả thật không phải là người có thể thương hương tiếc ngọc.

Anh cảm thấy cô đã làm sai, anh phải chỉ thẳng ra, đây là vì tốt cho cô, nước mắt ở chỗ anh cũng vô dụng.

Giờ phút này biểu cảm của anh vô cùng nghiêm khắc, trông cứ như là phụ huynh đang giáo dục con gái không hiểu chuyện.

Một lúc lâu sau, Đường Mật mới rầu rĩ nói: “Tôi không cần làm cô gái tốt.”

Ánh mắt Thẩm Vệ Châu khẽ khíp, âm lượng lại hơi cao thêm vài phần, “Cô nói gì vậy?”

“Tôi nói, tôi không cần làm cô gái tốt gì, tôi chịu đủ rồi!” Đường Mật nói xong liền bỏ lại bát đũa bỏ chạy.

Mặt cô hiện rõ sự không vui.

Trong lòng chất chức nỗi niềm ấm ức nhưng không ai có thể kể lại.

Kiếp trước cô vì được người xung quanh thích cùng tán thành, cô làm một cô gái tốt cả đời, chuyện duy nhất xuất chúng chính là cầm đao gϊếŧ người.

Nhưng cô không hối hận!

Đường Mật tức giận chạy một hồi, bỗng nhiên ý thức được hình như là mình mời khách ăn cơm, cô bỏ chạy, tiền kia...

Tuy rằng rất mất hứng, nhưng cô do dự một hồi lâu rồi quay trở về, ai ngờ Thẩm Vệ Châu đã tính tiền rồi rời đi trước.

Đường Mật bất giác đỏ hốc mắt.

Người đàn ông kia tuy rằng cổ hủ lãnh khốc, nhưng lại là người duy nhất kiếp trước từng ném ánh sáng vào trong thế giới u ám của cô.