Chương 2: Chén Nước Đường Trộn Thuốc

Hai chị em kia đối xử với cô càng không khách khí, không phải mắng cô ngu ngốc, thì cũng mắng cô là đồ con hoang không xứng với bọn họ.

Cứ như vậy nhiều lần chèn ép lời nói và thái độ, khiến cô càng thêm tự ti, càng tự ti lại càng làm không tốt.

Quả nhiên, cô thất bại trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ngay cả điểm số chuyên ngành cũng không đủ.

Cô muốn học lại một năm, nhưng mẹ cả không đồng ý, cho rằng cô đang lãng phí tiền bạc của nhà.

Cha ruột cũng nghĩ như vậy.

Chẳng mấy chốc cô đã được bọn họ vội vàng sắp xếp một cuộc hôn nhân, đối phương là công nhân nhà máy dệt may, cha mẹ cũng là hai công nhân.

Theo lý thuyết điều kiện bây giờ là không tệ, đối phương còn hứa hẹn chỉ cần cô chịu gả, có thể cho cô thêm một năm cơ hội học lại.

Nhưng cô không đồng ý, chỉ là có một ngày khi cô sinh bệnh choáng váng, bỗng dưng có một người đàn ông nằm bên cạnh, thoáng cái tất cả mọi người đều biết, thanh danh bị bêu rếu, bất đắc dĩ cô chỉ có thể gả cho kẻ nọ.

Nhưng vất vả lấy chồng, sau khi kết hôn còn không thèm chạm vào cô, lời hứa lúc trước để cô đi học lại căn bản không thực hiện.

Sau đó cô mới phát hiện, chồng cô thích đàn ông, ở bên ngoài đã có bạn trai yêu quý, cưới cô chỉ là vì cho cha mẹ một lời giải thích.

Càng quá đáng chính là, người đàn ông kia vô cùng chán ghét phụ nữ, lòng tự trọng cực mạnh, thời gian dài liền bắt đầu động một chút đánh cô để biểu hiện tôn nghiêm của mình với tư cách đàn ông.

Mẹ chồng cũng luôn xỉa xói, mắng cô là gà mái không đẻ trứng.

Trong lòng cô có lời đau khổ, dưới sự chèn ép tra tấn như vậy, nhanh chóng héo rũ thành một đóa hoa khô xấu xí, trông còn già hơn cả mẹ chồng nữa.

Sau đó cô ngoài ý muốn biết, sở dĩ cha ruột đón cô về thành ở, chính là kế hoạch gả cô cho người đàn ông kia, để em trai của mẹ cả chiếm dụng vị trí đó.



Thế giới tinh thần của cô hoàn toàn sụp đổ, cả người luôn hoảng hốt.

Có một ngày cũng không biết mình đã làm chuyện gì, vậy mà cô cầm dao chém tên đàn ông kia.

Đáng tiếc, cô còn chưa kịp chém chết vợ chồng Giang Khải Hoa đã bị nhốt...

Chết trong mùa đông năm đó.

Đường Mật mím môi, trong mắt dấy lên hai ngọn lửa u ám, nắm đấm siết chặt.

Nếu đã để cô sống lại trở về, cô sẽ không lặp lại vết xe đổ, càng sẽ không để cho những sai lầm này tùy tiện sắp xếp nhân sinh của mình.

Cô mở cửa, chị gái cùng cha khác mẹ Giang Xuân Phương đang bưng nước chuẩn bị đi vào.

Giang Xuân Phương nhìn thấy cô, thái độ vẫn ngạo mạn, giống như bố thí, “Đừng bảo chị gái như tôi không chăm sóc cô, tôi rót nước đường cho cô đấy, mau uống đi!”

Đường Mật nhìn chén nước đường trộn thuốc kia, bình tĩnh nhận lấy.

“Mau uống đi, không được để chừa giọt nào!” Giang Xuân Phương lần đầu tiên làm loại chuyện xấu này, hưng phấn giấu trong máu cũng sắp đè không được.

Người trong nhà tìm cho Đường Mật một tên đàn ông điều kiện không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đối phương không chỉ ly hôn một lần, trông còn xấu xí, mũi sụp, mắt ếch, môi to, vóc dáng còn thấp, nếu gả qua sau này sinh con chẳng phải cũng xấu xí sao?

Nhất là người mẹ nhà trai kia, tính tình khắc nghiệt nổi danh vùng đó.