Đường Mật dần dần bộc phát hết cơn giận tích tụ từ lâu, lửa giận trong lòng căn bản khó có thể kiềm nén.
Những người hàng xóm tan ca nghe được động tĩnh đều vây quanh cửa hóng chuyện, vừa vặn nghe được Đường Mật tố cáo, ai nấy đều vô cùng đồng tình: “Gặp qua khi dễ người, chưa từng thấy qua khi dễ người như vậy.”
“Chả trách tôi thường xuyên nhìn thấy đứa nhỏ Đường Mật này ban đêm còn ở bên ngoài đèn đường làm bài tập.”
“Khải Hoa Diễm Thu à, tôi thật không nghĩ tới các người là loại người này, không thể bắt nạt con cái nhà người ta chứ! Hai người thiên vị thì thôi, lại nuôi dưỡng Phương Phương thành một người không biết liêm sỉ, đúng là không đáng giá.”
Giang Khải Hoa và Lương Diễm Thu bị Đường Mật mắng đến á khẩu không nói nên lời, hơn nữa ngoài cửa còn có nhiều quần chúng vây xem như vậy, những người đó chỉ trỏ bọn họ, mặt hai người xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Lưu Hưng và Tiền Xảo Anh ở bên cạnh nhao nhao xem kịch.
Tuy rằng bọn họ đúng là có mưu đồ với Đường Mật, nhưng cũng đau lòng.
Đường Mật ở Giang gia chịu khổ, người xung quanh phàm là có ánh mắt đều có thể nhìn ra được, chỉ cần nhìn dáng người gầy như cột điện của cô, cũng rất có thể nói rõ vấn đề.
Tuy nói hiện tại điều kiện vật chất không tốt, nhưng Giang Xuân Phương và Lương Diễm Thu lại rất trắng trẻo, mập mạp khí sắc tốt.
Cứ so sánh là biết.
Giang Khải Hoa cuối cùng đến mức không thể nhịn được nữa, gào thét: “Đường Mật, rốt cuộc mày có muốn theo chúng tao trở về hay không? Nếu không chịu, về sau vĩnh viễn đừng về nữa.”
Ông ta không tin con ranh không có tiền, không lương phiếu cũng không có hộ khẩu, đi ra ngoài chỉ có thể làm đồ ăn xin, ông ta ngược lại muốn xem Đường Mật có thể kiên trì bao lâu?
Đường Mật nhìn thẳng ánh mắt của Giang Khải Hoa, cứng rắn trả lời: “Không về, chị Phương Phương gian díu với kẻ khác còn muốn đổ tội cho tôi, tôi thấy cô ta tường xuyên nôn mửa, có phải đã mang thai hay không? Nhỡ đâu một ngày nào đó đứa nhỏ không còn có phải cũng sẽ trách tôi hay không?”
Tin tức càng thêm nóng bỏng này trực tiếp khiến quần chúng vây xem nổ tung:
“Tôi đã sớm nghi ngờ rồi, thì ra thật sự mang thai, mang thai thì phải nhanh chóng kết hôn, sau này bụng to cũng không dễ làm.”
“Xem ra lúc trước đã làm được, quả nhiên người như nào thì nhìn trúng kẻ như thế.”
“Tôi cho rằng đứa nhỏ Phương Phương kia tầm mắt cao bao nhiêu, thì ra cũng thích kẻ xấu xí như cô ta.”
Sắc mặt Lương Diễm Thu từ đỏ chuyển xanh, lại chuyển trắng, môi run rẩy, lần thứ hai cổ họng nếm ra mùi máu tươi.
Trước kia tưởng rằng nuôi một con thỏ trắng yếu đuối nhưng dễ dàng bày bố, không nghĩ tới con thỏ trắng nhỏ này có một ngày biến thành tiểu miêu rừng bộc lộ móng vuốt sắc bén.
A, bà ta đúng là xem thường con ranh Đường Mật này.
Nhưng mà không sao, bà ta nhất định sẽ tìm được cơ hội nghiền nát Đường Mật!
Lương Diễm Thu trong lòng nổi giận, ánh mắt nhìn Đường Mật giống như rèn kịch độc.