Chương 44

----

Vương Mai mở bao quần áo nhỏ màu xanh da trời mang theo miếng vá bên trong ra, bao quần áo được Hoàng Như bọc kín, sau khi cởi bỏ tầng tầng lớp lớp, thứ tốt bên trong đập vào mắt. Bên trong là một miếng thịt khô lớn, còn có túi thịt chiên nhỏ vàng óng ánh, thịt khô, sữa mạch, kẹo còn có bánh quy...

Mấy thứ này là Hoàng Như đặc biệt chuẩn bị cho Vương Cương mang đi cho đỡ thèm.

Đối phương vừa nói vừa cảnh cáo Vương Mai, đồ bên trong tuyệt đối không thể đυ.ng vào, nó dùng để bồi bổ thân thể cho con trai.

Trong lòng Vương Mai không cho là đúng, nhưng trên mặt ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt Hoàng Như cam đoan.

Vương Mai không thèm nghe đâu, hiện tại cơ thể cô đang thiếu dinh dưỡng.

Lúc còn nhỏ bị Hoàng Như sai khiến bóc lột, hiện tại không bồi bổ, chờ sau này sẽ bởi vì thiếu dinh dưỡng mà để bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng tra tấn chết cô ư.

Những thứ này, vừa vặn bồi bổ thân thể cho cô. May mắn Vương Cương vừa đi tới nhà Hứa Nhất Ngưng nếu không hôm nay bữa này của cô chưa chắc đã bảo đảm được chất lượng.

Vương Mai dùng nước nóng vừa rồi thím Tiết đun cho cô, pha cho mình một chén sữa mạch lớn, uống hết một chén lớn vào bụng, bụng hơi no. Trong miệng cô còn lưu lại vị ngọt của sữa mạch, hai mắt Vương Mai nhắm lại, tràn ngập vẻ hưởng thụ.



Bởi vì thịt khô không thể ăn trực tiếp mà cần phải xử lý qua, giờ này khắc này Vương Mai tiếc nuối thở dài. Đường đi tàu xe mệt nhọc, nồi niêu xoong chảo mang tới cô cũng lười thu dọn ra trước. Thịt chiên vàng óng ánh và thịt khô hơi cay phối hợp với sữa mạch đã giải quyết bữa trưa một cách hoàn hảo. Vương Mai rất thỏa mãn, giờ phút này ăn thịt nhiều hơn bất cứ bữa nào cô ăn từ nhỏ đến lớn.

Sau khi ăn xong, Vương Mai không quên cất kỹ túi, tất cả đồ đạc đặt lại chỗ cũ. Vương Cương là một người đàn ông, cho dù đồ ăn nhanh hết thì anh ta cũng tìm không thấy chỗ sai.

Buổi chiều lúc Vương Cương trở về, sắc trời đã không còn sớm. Vương Mai thật sự phải bội phục dũng khí của Trần Phong, để một tình địch ở nhà một thời gian dài, không phải bất cứ người đàn ông nào cũng không so đo như anh ta.

Sắc mặt Vương Cương khó coi, thấy Vương Mai cũng không có sắc mặt tốt. Vừa định phát tiết sự không thoải mái lên cô thì bụng anh ta phát ra âm thanh chói tai.

Vương Mai sửng sốt một chút, lại nghĩ tới cái gì đó rồi òa cười ra tiếng.

Nhiều năm trôi qua, cô đã quên mất tài nấu nướng của Hứa Nhất Ngưng.

Tài nấu nướng của Hứa Nhất Ngưng không tốt, trước khi xuống nông thôn cha mẹ giúp cô ta làm việc nhà.

Sau khi về nông thôn, có nhiều nam thanh niên có học vấn khác đã theo đuổi cô ta, nhưng những người theo đuổi cô ta chưa từng trải qua gian khổ.

Khó có thể tin được Hứa Nhất Ngưng ở thời đại này, gần như không thể rán trứng và nấu mì, Vương Cương nếu có thể ăn no mới là lạ.