----
Kết quả là đã bị anh ta lấn đến mức chỉ có thể chứa được một người.
Người trên xe bò than thở, không ngừng nói: "Vương Cương, vừa nãy không phải anh muốn xuống xe chờ chiếc tiếp theo sao."
"Từ trước tới giờ ông đây chỉ ngồi trên chiếc này."
Ánh mắt Vương Cương đắc ý nhìn về phía Hứa Nhất Ngưng giống như khổng tước xòe lông, không ngờ anh ta còn có thể cách đối phương gần như vậy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Phong, Hứa Nhất Ngưng để anh ta ngồi ở vị trí trống, tiếp tục đảo mắt nói:
"Anh Phong bình thường vất vả, mau ngồi xuống đi."
Cô ta nói xong, lại nói tiếp: "Không còn chỗ sao? Chỉ trách vừa nãy em vẫn thu dọn đồ đạc quên mất thời gian, phải làm thế nào mới được đây?"
Đôi mắt của cô ta như có như không liếc về phía Vương Cương, vẻ mặt trông vô cùng bối rối.
Trần Phong vừa muốn đứng dậy, Hứa Nhất Ngưng lại kéo anh ta trở về:
"Không sao, em có thể chịu được. Lúc đi mẹ đã nói, muốn em chăm sóc tốt cho anh."
Vốn dĩ Trần Phong không hề để tâm, đối với anh ta mà nói, đã cưới Hứa Nhất Ngưng thì phải chăm sóc tốt cho cô ta.
Nhưng thái độ của cô ta lại hết sức kiên trì, trong phút chốc đáy mắt anh tràn đầy hạnh phúc bất đắc dĩ trên xe bò.
Vương Mai nhanh chóng đứng lên, nhường vị trí cho đồng chí Nhất Ngưng. Vương Cương thấy vậy, lập tức quay đầu đẩy Vương Mai đi.
Hứa Nhất Ngưng chần chừ nói: "Có phải không hay lắm không?"
"Cô ấy da dày thịt mỡ quen rồi, nên vui vẻ đứng lên.
Cô không cần nghĩ cho người khác, cơ thể của cô không chịu được khi đứng đến lúc tới thị trấn đâu! Vương Mai cho cô phúc phận của cô ấy, cô lại thuộc bên văn hóa của đại đội chúng ta."
Vương Cương sợ Hứa Nhất Ngưng chịu thiệt, nhanh chóng giải thích cho đối phương.
Hứa Nhất Ngưng ngượng ngùng cười lớn, bước chân chậm rãi đi tới:
"Cơ thể Mai Tử yếu ớt, lần này thật cảm ơn anh, sau này có việc gì đừng khách khí với em."
Cô ta nói vẻ mặt chân thành, khiến cho những người trên xe bò tuy cảm thấy cách làm không đúng lắm, nhưng chỉ có thể khinh thường Vương Cương không biết quan tâm vợ mình.
"Thanh niên tri thức Hứa thật lễ phép, nhưng cảm ơn thì không cần."
Vương Mai giương mắt lên đối diện với vẻ mặt chân thành của cô ta: "Tôi không nhường chỗ cho cô được."
Vẻ mặt Hứa Nhất Ngưng cứng đờ tại chỗ, ở đại đội mấy năm nay cô ta tự nhận là hơn Vương Mai rất nhiều, thế mà đối phương lại dám phản bác cô.
Nói đùa cái gì vậy, cô là muốn cho mình đứng sao! Khóe môi cô ta run lên:
"Mai Tử, tôi biết thân thể của cô tốt, không giống tôi ở trong thôn một ngày cũng chỉ kiếm được ba điểm công, nếu đứng một đường đến thị trấn tôi chắc chắn không thể chịu được."
Là không đạt được mục đích nên không chịu bỏ qua? Vương Mai nhớ rõ kiếp trước hình như cũng có chuyện này, tình hình lúc đó, cô nhường chỗ cho Hứa Nhất Ngưng, chịu vất vả đứng một đường.
Lúc xuống xe cả hai chân đều mềm nhũn. Hơn nữa, lúc ấy xuống xe Vương Cương còn đẩy toàn bộ hành lý lên người cô, khiến cô vừa tới thị trấn đã sinh bệnh.