----
Hoàng Như ngẫm lại cũng có đạo lý, vẻ mặt bà ta không nỡ, ngồi xổm xuống lấy ra một chiếc khăn tay cũ kỹ từ trong giày, chậm rãi mở ra, đưa cho Vương Mai một số tiền nhỏ nhất.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không nhớ rõ thuốc mỡ năm hào, thêm mấy phiếu nữa đi.”
Vương Mai lắc đầu, không hài lòng nói.
“Đừng vì nhỏ mà mất lớn!” Lâm Đinh Hương nói.
Hoàng Như chỉ có thể cho cô thêm vài tờ nữa, lúc này Vương Mai mới hài lòng, cô cầm lấy tiền, nín thở:
"Mẹ, lần sau đừng để tiền dưới chân nữa, có mùi lắm!"
“Đàn ông của mình đi tìm người phụ nữ khác, cô cũng không vội à.”
Lần đầu tiên Hoàng Như bắt đầu hối hận vì đã gả Vương Mai cho Vương Cương, trước khi không gả cho Vương Cương còn bớt lo, đầu óc cũng rất bình thường. Sớm biết như thế, còn không bằng bán cô cho người khác đổi lấy chút tiền sính lễ, cưới cho con trai một người vợ xinh đẹp.
Gió lạnh thổi qua hai má, làm cho đầu óc càng thêm tỉnh táo. Vương Mai đi ra cửa viện, bên tai là tiếng cãi vã bên cạnh.
Cô cười sảng khoái, chậm rãi thở từ trong miệng ra một hơi màu trắng giống như sương khói chậm rãi tiêu tan, đồng thời thứ tiêu tan còn có lo lắng trong lòng vừa rồi của cô. Không ai biết thời điểm hai mẹ con nói chuyện, cô ghê tởm biết bao nhiêu, cô dứt khoát khống chế được chính mình. Cảm giác được sống lại một lần nữa, thật tốt!
Mẹ chồng Hứa Nhất Ngưng không phải người tốt, kiếp trước đã sớm canh cánh trong lòng lời đồn của Hứa Nhất Ngưng và Vương Cương. Hơn nữa Vương Cương ngày đầu tiên kết hôn đi tìm Hứa Nhất Ngưng, cũng truyền ra lời đồn đại không ra gì.
Vương Cương là một tên ngu xuẩn, cái gì nên nói cái gì không nên nói trong miệng anh ta đều phun ra hết, động tĩnh bên cạnh vừa nhìn thì kinh thiên động địa. Vương Mai liếc sang nhà bên cạnh một cái, cô không thèm vướng vào vũng nước đυ.c.
Cảnh tượng xảy ra bên cạnh đúng như Vương Mai dự đoán, mẹ chồng Hứa Nhất Ngưng nào chịu để cho Vương Cương và Hứa Nhất Ngưng gặp mặt, tận tình khuyên bảo, muốn khuyên Vương Cương đi.
Vương Cương không đạt được mục đích thì không bỏ qua, anh ta híp mắt:
"Thím, ai cho thím ngăn cản đồng chí Hứa Nhất Ngưng không cho cô ấy đi ra gặp cháu?”
"Vương Cương mất dạy kia, sao mày dám nói chuyện như thế!"
Bên cạnh cửa đột nhiên bị người dùng sức đá văng ra, dáng người đàn ông to lớn nổi giận đùng đùng từ bên trong đi ra.
Người phụ nữ xinh đẹp bị anh ta lôi từ phía sau ra, bảo anh ta đừng quá giận dữ.
Nhìn thấy Trần Phong, Vương Cương hơi nghiêng đầu, không phục hừ một tiếng.
Cho dù anh ta không thừa nhận cũng biết đối phương cao hơn anh ta một bậc, nhất quyết không buông tha:
"Tôi tìm đồng chí Hứa Nhất Ngưng có việc, không liên quan đến anh.”
Chú ý tới ánh mắt của Trần Phong và mẹ chồng, Hứa Nhất Ngưng bỏ qua đắc ý trong lòng, đường đường chính chính mở miệng nói:
"Em đã kết hôn rồi anh Vương Cương, anh và em nên giữ khoảng cách, có chuyện gì nói thẳng đi.”