Chương 43

Tịch lão gia không thèm nhìn bức tượng Quan Âm, mà trực tiếp đi đến chỗ chiếc ấm.

Ông lão nhìn thấy dấu ngón tay cái trên quai ấm, nắp ấm đính hoa văn hình bốn cánh hoa sen, thân ấm giản dị, tinh xảo mà vụng về, lau sạch bụi bẩn phía dưới ấm, có thể nhìn thấy lạc khoản* "Đại Bân" được khắc rõ ràng.

*Lạc khoản: giống như chữ ký trên tranh của họa sĩ, nhưng ở đây lại là trên ấm trà. Tất cả đều là dấu ấn riêng mà người tạo ra muốn để lại trên sản phẩm của mình.

Tịch lão gia âm thầm gật đầu trong lòng, đặt ấm xuống: "Ấm của Đại Bân thời Minh, mua bao nhiêu?"

"Sư phụ, sư phụ đoán đi?"

Lúc này nội tâm Cố Kim Thủy thật sự rất sung sướиɠ.

Ngày thường anh buôn bán phế liệu, phiếu lương thực, ngoại tệ, cũng kiếm được không ít tiền, thậm chí số tiền kiếm được trong một tháng còn nhiều hơn cả năm của mấy người khác.

Nhưng cảm giác thành tựu của những thứ đó đều không bằng câu nói này của sư phụ ngày hôm nay.

Tịch lão gia hừ một tiếng: "Bớt giả vờ lại, mau nói đi."

Cố Kim Thủy cũng không hề tức giận, thấy than trong chiếc lò sưởi dưới đất sắp hết, anh đi ra ngoài gắp một cục than mới bỏ vào, sưởi ấm cho ông lão, sau đó mới kể lại chuyện mình giả vờ thích bức tượng Quan Âm thế nào, rồi lại diễn trò ra sao để người bán hàng tặng thêm chiếc ấm.

Tịch Hãn âm thầm gật đầu trong lòng.

Có thể nhìn ra hàng tốt không khó, cái khó là làm sao để lấy được hàng với giá rẻ. Nếu như sốt sắng nhìn thấy hàng tốt đã hỏi giá, thì sẽ bị người khác chém đẹp.

"Sư phụ, sư phụ thấy thứ này có thể bán được giá bao nhiêu?"

Cố Kim Thủy hỏi.

Tịch Hãn sưởi ấm, nhàn nhạt nói: "Nếu anh muốn kiếm tiền gấp, thứ này tôi tìm mối cho, ước chừng cũng có thể bán được bảy tám mươi đồng."

"Bảy, tám mươi đồng?"

Cố Kim Thủy kinh ngạc không thôi.

Tịch Hãn ngước mắt, trêu chọc: "Sao, chê ít à? Ít hơn anh đi bán phế liệu đúng không."

"Con không có." Cố Kim Thủy không phải là người không biết điều, huống chi, chỉ chốc lát mà một ngày anh đã kiếm được sáu bảy mươi đồng, bằng cả một tháng lương của thợ hàn cao cấp trong nhà máy, nếu vẫn chê ít, vậy anh đúng là quá lớn giọng ba hoa khoác lác.

"Vậy nếu không muốn kiếm tiền gấp thì sao?"

Cố Kim Thủy hỏi.

Tịch Hãn nói: "Không muốn kiếm tiền gấp thì cất đi, ấm của Đại Bân không hiếm gặp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy kiểu dáng này, vật hiếm thì quý, gặp phải người thích, anh bán được bảy tám nghìn cũng chẳng có gì lạ."

Bảy, tám nghìn?

Nội tâm Cố Kim Thủy sôi sục.

Anh há hốc hồi lâu.

Tịch Hãn bị dáng vẻ không có tiền đồ này của anh chọc cười: "Sao? Anh tưởng nghề đồ cổ là nghề gì thế, nghề này lúc nghèo lúc giàu, lúc gặp phải hàng tốt, đừng nói bảy tám nghìn, mà ba đời cháu chắt nhà anh ăn sung mặc sướиɠ cả đời cũng không hết."

Cố Kim Thủy im lặng một lát.

Anh hỏi: "Sư phụ, vậy nếu nhặt được ngọc tỷ truyền quốc thì sao?"

"Nếu nhặt được ngọc tỷ truyền quốc?" Tịch Hãn dựa vào ghế mây, suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói: "Vậy anh có thể nhận ba trăm đồng và một tờ giấy khen mang về nhà."

Ông lão nhìn Cố Kim Thủy trợn tròn mắt, vỗ vào đầu anh: "Mấy thứ như ngọc tỷ truyền quốc, anh tưởng có người dám mua à?"

Điều này đúng là thật.

Gáo nước lạnh của Tịch Hãn khiến Cố Kim Thủy tỉnh táo hơn không ít.

Cố Kim Thủy mang đồ về nhà, lấy một trăm đồng, định đến Phan Gia Viên mua bức tượng trúc và miếng ngọc Huyết Thấm kia về.

Anh đến Phan Gia Viên, khóe mắt liếc qua, nhìn thấy một người quen vội vàng đi qua, Cố Kim Thủy cho là mình nhìn nhầm, cũng không nghĩ nhiều, cầm tiền liền đến sạp ngọc Huyết Thấm trước.

Nhưng ai ngờ, lúc đến sạp ngọc Huyết Thấm, Cố Kim Thủy nhìn trái nhìn phải, miếng ngọc ban nãy vẫn còn thấy đã biến mất.

Anh ho khan một tiếng, hỏi người bán hàng: "Ông chủ, không phải vừa nãy trên sạp của ông còn một miếng ngọc ve sầu sao? Nó đâu rồi?"

"À, anh hỏi muộn rồi, tôi mới bán đi rồi."

Ông chủ ngồi trên ghế, trên tay còn cầm một củ khoai lang nướng.

"Bán rồi?" Cố Kim Thủy giật thót tim, tuy từ trước đến nay anh luôn có tâm kế, nhưng lúc này trên mặt cũng không khỏi lộ ra vài phần lo lắng.

Ông chủ cũng không phải người hồ đồ, liếc anh một cái: "Sao? Đó là hàng tốt à?"

Cố Kim Thủy thuận miệng nói dối: "Cũng không phải, chỉ là tôi thấy thứ đó đẹp, định mua cho vợ, vậy nên vừa về nhà lấy tiền, nhưng sao lại bán rồi?"

Ông chủ vừa nghe đã biết anh nói dối, cũng không vạch trần, chỉ nói: "Ai bảo anh đến muộn, nếu anh đến sớm hơn, tôi còn có thể bán cho anh, nhưng mà, ở đây còn có mấy miếng ngọc khác, anh xem có hợp không?"