Chương 42

"Ấy, đừng đi, anh nói giá bao nhiêu?"

Người bán hàng lập tức gọi Cố Kim Thủy lại.

Cố Kim Thủy quay đầu, thờ ơ nói: "Tôi thấy, cùng lắm là mười đồng."

"Mười đồng thì không được, mười đồng thì tôi lỗ vốn mất!"

Đầu người bán hàng lắc như trống bỏi.

Cố Kim Thủy vui vẻ, trong lòng thầm nói không biết lúc gã mua thứ này có đến một đồng không, bây giờ lại ở đây giả vờ với ông.

"Không được?"

Cố Kim Thủy hỏi.

Người bán hàng lắc đầu, lại do dự.

Gã quét mắt quanh sạp một vòng, nói: "Hay là tôi tặng thêm cho anh một món nhé, anh xem, ba mươi đồng được không?"

Cố Kim Thủy liếc đồ trên sạp, bĩu môi: "Anh à, cái sạp này của anh toàn là đồ linh tinh, tôi thấy chỉ có bức tượng Quan Âm này xem như tạm được thôi, nếu không phải trưởng bối nhà tôi sắp mừng thọ, tôi còn chẳng thèm mua, ba mươi đồng đã bằng cả tháng lương của tôi rồi, thôi thôi."

Anh xoay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm: “Còn không bằng tôi dùng ba mươi đồng này để dẫn cả nhà đi Đông Lai Thuận ăn một bữa, như vậy còn chẳng cần đến nhiều tiền như ba mươi đồng, thôi, tiết kiệm vậy."

"Ấy, đừng đi!"

Người bán hàng thật sự cũng sốt ruột, gã chạy lên vài bước túm lấy tay áo Cố Kim Thủy, cười gượng, mặt mày hệt như một quả quýt nhăn nheo: "Chuyện gì cũng có thể thương lượng, hai mươi, hai mươi, giá này thật sự đã là rẻ nhất rồi."

"Mười lăm!"

Cố Kim Thủy lắc đầu nói.

Hai mắt anh liếc nhìn một cái ấm trà nhỏ trên sạp: "Phải tặng thêm cái đó nữa, sau này bố vợ tôi mừng thọ, vừa hay cũng có thể dùng được."

Thằng nhóc khốn nạn này.

Đồ cho trưởng bối nhà mình thì bỏ ra mười lăm đồng, còn đồ cho bố vợ thì chỉ xin hàng tặng kèm, nếu người này là con rể gã, người bán hàng chắc chắn sẽ lấy chổi đuổi đi.

Gã cười tươi: "Được rồi, được rồi, anh đúng là đứa con hiếu thảo, còn nghĩ đến cả bố vợ nữa."

"Đương nhiên."

Cố Kim Thủy bị gã nửa đẩy nửa kéo lôi đến bên sạp: "Tôi mà không chuẩn bị chút đồ cho bố vợ tôi, sau này vợ tôi có thèm để ý đến tôi không? Được rồi, đừng nói nữa, cùng lắm là mười lăm, cùng lắm là cho anh thêm hai phiếu lương thực, nhiều hơn một xu tôi cũng chẳng lấy ra được, hôm nay tôi chỉ có từng ấy tiền trên người thôi."

Người bán hàng thấy anh nói như vậy, lại thấy anh móc ra một xấp tiền lẻ trong túi, cũng biết không thể vắt thêm được gì nữa, dù sao gã cũng đã chiếm được một món hời, liền gật đầu, cắn răng nói: "Nể tình anh hiếu thảo, chốt đơn."

Cố Kim Thủy liền lấy một tờ báo cũ trên sạp gói tượng Quan Âm và chiếc ấm trà lại, sau đó lấy tiền ra, đếm đủ mười lăm đồng, riêng mấy tờ tiền lẻ còn lại thì cất đi.

Miệng còn lẩm bẩm: "Cũng không biết trưởng bối nhà tôi có thích không."

Người bán hàng kia nhận được tiền, cười đến mức cả lợi cũng lộ ra: "Ôi dào, chắc chắn sẽ thích đó, anh hiếu thảo như vậy mà."

Đứa con bất hiếu nhà ai lại bỏ ra nhiều tiền để mua mấy thứ bỏ đi này vậy, đúng là ngứa đòn mà.

Cố Kim Thủy không để ý đến gã, cầm đồ đi dạo một vòng, thấy có mấy món đồ tốt, là một bức tượng trúc thời Khang Hy và một miếng ngọc Huyết Thấm.

Bức tượng trúc nọ vẫn chưa tính là gì, nhưng miếng ngọc Huyết Thấm kia mới là thứ ghê gớm, đó là đồ thời Hán, hơn nữa từ trước đến nay ngọc Huyết Thấm luôn là thứ có thể gặp mà không thể cầu, lý do là vì loại ngọc này nhất định phải được đào lên khỏi mặt đất lúc ngọc thạch hấp thụ đầy đủ huyết dịch nhất, như vậy miếng ngọc đào lên lúc đó mới óng ánh, sáng bóng, đỏ tươi nhất, bỏ lỡ thời điểm này, màu sắc sẽ khác đi.

Nhưng làm sao có thể nắm bắt chính xác thời gian đào cổ ngọc lên khỏi mặt đất chứ, vì vậy, trước giờ trong giới đều là người nghe đồn nhiều, người nhìn thấy ít, có khối người cả đời cũng chưa từng thấy hàng thật của loại ngọc Huyết Thấm này.

Nội tâm Cố Kim Thủy nóng rực, anh không nhịn được nhìn đi nhìn lại, mới giả vờ vô tình rời đi.

Cố Kim Thủy cầm đồ, cũng không về nhà, mà đi đến tìm ông lão.

Lúc này ông lão đang sắp xếp lại số sách báo cũ thu mua được, nghe thấy tiếng bước chân, ông lão ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhướng mày, đứng dậy chắp tay sau lưng: "Mua được đồ tốt rồi sao?"

"Đúng vậy."

Cố Kim Thủy vui vẻ, mặt mày hớn hở.

Anh vội vàng lấy ra bức tượng Quan Âm và chiếc ấm trà từ trong ngực, sợ làm vỡ đồ dọc đường đi, lúc nào anh cũng ôm bụng trên xe buýt, người khác nhìn thấy còn tưởng anh đau bụng, liền nhường chỗ cho anh.