Chương 38

"Ở đó! Trộm ở đó!"

Có người lập tức nhìn thấy Lương Nhân Nghĩa.

"Tốt lắm, trộm cũng trộm đến đây rồi, mong mọi người giúp đỡ, đừng để hắn chạy thoát!" Ông lão canh cổng tức đến mức đầu cũng bốc khói, lập tức dẫn người xông tới.

Không ai để ý, lúc này Sơn Hổ lén lút chuồn đi từ phía sau đám đông.

Lương Nhân Nghĩa sốt ruột đến sắp phát khóc.

Anh ta liếc mắt nhìn, chỉ thấy một đám người đang đuổi theo phía sau, có lẽ là thời khắc quan trong được tổ tiên phù hộ, cũng có lẽ là đạp phải cứt chó, lần này anh ta rốt cuộc cũng trèo qua được, rầm một tiếng ngã xuống đất.

"Trộm đã trèo tường ra ngoài rồi!" Mấy thanh niên hét lên.

Lúc này liền có người chạy ra ngoài, cũng có người trèo tường ra ngoài theo.

Lương Nhân Nghĩa hoàn toàn không kịp suy nghĩ, cũng không để ý đến vết thương trên trán, hai chân chạy bán sống bán chết, anh ta nhìn thấy bóng dáng một đôi nam nữ phía trước, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng hét lên: "Đứng lại, trả đồ lại cho tao!"

Mẹ con Tống Kiến Thiết nghe vậy cũng cảm thấy mơ màng, nhưng lúc này đằng sau còn có một đám người đuổi theo, bọn họ vốn không dám dừng lại!

"Anh." Sơn Hổ hội họp với Cố Kim Thủy ở đầu hẻm.

Cố Kim Thủy ừm một tiếng: "Không có ai theo dõi cậu chứ?"

"Không, mấy người đó đều đuổi theo Lương Nhân Nghĩa hết rồi." Sơn Hổ nở nụ cười ngốc nghếch: "Vẫn là anh thông minh, nghĩ ra được cách này."

Cố Kim Thủy cười, vỗ vai anh ta: "Được rồi, về ngủ đi, ngày mai vẫn làm việc bình thường."

"Vâng." Sơn Hổ đáp một tiếng, không hỏi nhiều.

Lương Dĩnh ở nhà đợi một tiếng đồng hồ, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

Lúc thì lo lắng Cố Kim Thủy bị người ta bắt được, lúc thì lo lắng anh gặp chuyện gì đó, ngay lúc cô ấy sắp không ngồi yên được nữa, cửa sổ bỗng truyền đến tiếng gõ, Lương Dĩnh vội vàng đi qua mở cửa sổ, động tác Cố Kim Thủy nhanh nhẹn, trực tiếp chống tay lên bệ cửa sổ nhảy vào.

"Không sao chứ?" Lương Dĩnh cầm ấm nước nóng, rót cho chồng một ly nước nóng.

Cố Kim Thủy uống một ngụm, cả người ấm áp, lấy ra một chiếc hộp từ trong ngực: "Em xem đi, có phải thứ này không?"

Hai mắt Lương Dĩnh rơi trên chiếc hộp nọ.

Môi cô ấy run rẩy, bàn tay muốn sờ chiếc hộp nhưng lại có chút do dự.

Nhiều năm như vậy, cô ấy cứ tưởng mình đã quên hết tất cả những gì thuộc về quá khứ, ngoan ngoãn chấp nhận số phận, nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp trang điểm mà cha cô ấy để lại, nội tâm Lương Dĩnh vẫn không khỏi run lên.

Ngón tay cô ấy ấn nhẹ lên bông hoa nổi lên trên hộp, chỉ nghe tách một tiếng, chiếc hộp mở ra, Lương Dĩnh đẩy ra xem, lớp trên cùng là những thỏi vàng sáng lấp lánh được xếp đầy ắp, còn có mấy chiếc nhẫn ngọc, mặt dây chuyền ngọc, chất lượng đều là loại vừa liếc mắt đã biết là đồ tốt, lớp dưới cùng là một xấp giấy tờ nhà đất, có giấy tờ nhà đất của nhà họ Lương, giấy tờ nhà đất của mấy cửa hàng...

"Cha..."

Giọng Lương Dĩnh run rẩy.

Nước mắt cô ấy lăn dài trên má.

Trước tiên Cố Kim Thủy bị đồ đạc trong hộp làm cho kinh ngạc, sau đó lại đau lòng cho vợ mình, cha vợ anh cũng xem như chu đáo, cái gì cũng suy nghĩ chu toàn cho con gái.

Mấy năm trước chẳng có gì đáng giá, chỉ có vàng là có giá trị nhất.

Nếu vợ anh sớm lấy được chiếc hộp này, ít nhất cũng không cần phải lo lắng chuyện ăn uống.

"Em cất cái hộp này đi, giữ lại làm kỷ niệm."

Cố Kim Thủy ôm vai Lương Dĩnh, nhỏ giọng nói.

Lương Dĩnh nức nở một tiếng, lắc đầu: "Không, lúc cha còn sống đã từng nói, chỉ khi những thứ như tiền bạc, châu báu được sử dụng thì mới có giá trị, vậy nên cần dùng vẫn phải dùng."

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

Cố Kim Thủy ra hiệu cho Lương Dĩnh, Lương Dĩnh lau nước mắt đóng hộp lại, Cố Kim Thủy lần mò đến bên cửa sổ, đẩy khe hở ra xem.

Là Hoàng Hỉ Vinh đang đập cửa, Tống Kiến Thiết đứng sau lưng bà ta, hai tay ôm ngực, cả người run cầm cập.

Lâm Liên Hoa đi ra mở cửa, Hoàng Hỉ Vinh và Tống Kiến Thiết vội vàng đi vào.

"Anh?" Tống Mỹ cầm đèn dầu, thấy cả người Tống Kiến Thiết ướt sũng, trợn tròn mắt: "Hai người, sao lại ra như vậy?"

"Hỏi cái gì mà hỏi, đúng là cái đồ không biết nhìn sắc mặt, mau đi nấu một bát nước gừng đường đỏ cho anh cô đi."

Hoàng Hỉ Vinh mắng.

Tống Mỹ không dám nói nhiều, ồ một tiếng, vội vàng đi ra ngoài đun nước.