Chương 37

Sao lại trùng hợp thế?

Cố Kim Thủy nhíu chặt mày.

Anh nhìn sắc trời, nói: "Lát nữa cậu đào đi, anh canh chừng, chúng ta tốc chiến tốc thắng."

Sơn Hổ đáp một tiếng.

Hai người hành động nhanh nhẹn, nhảy qua tường, cây hoè kia cũng đã được dò la từ trước, Cố Kim Thủy nghe ngóng động tĩnh ở góc tường, bên chỗ Sơn Hổ rất nhanh đã đào được đồ, anh ta nhỏ giọng gọi: "Anh."

"Tìm được rồi à?" Cố Kim Thủy vội vàng chạy tới.

Sơn Hổ lấy ra một cái hộp từ bên trong, đó là một chiếc hộp gỗ, giống như loại hộp trang điểm của phụ nữ thời xưa.

Cố Kim Thủy nhìn cái hộp, cái hộp không khóa nhưng không mở ra được, anh giấu cái hộp vào trong ngực, đang định bảo Sơn Hổ lấp đất lại, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Cố Kim Thủy ra hiệu cho Sơn Hổ, hai người trốn vào bụi cỏ gần đó.

Không lâu sau, một bóng dáng quen thuộc vụng về trèo qua từ bên kia bức tường.

Dưới ánh trăng, Cố Kim Thủy nhìn kỹ, không phải Lương Nhân Nghĩa thì là ai!

...

Thân hình Lương Nhân Nghĩa nặng nề, lại không thường xuyên trèo tường, Cố Kim Thủy nhìn anh ta trèo tường mà thấy đau cả mắt, cuối cùng người cũng qua được đây.

Lương Nhân Nghĩa bước nhanh vài bước đến bên cạnh cây hòe, nhìn thấy một cái hố trên đất, rõ ràng là đã có dấu vết bị người khác đào bới.

Lương Nhân Nghĩa sững sờ, sau đó lập tức nổi điên.

"Ai làm ra vậy!"

Sơn Hổ không nhịn được bật cười, Cố Kim Thủy vội vàng bịt miệng anh ta lại, trên mặt cũng mang theo nụ cười xấu xa, lắc đầu.

Sơn Hổ hiểu ý đại ca, gật đầu.

"Con mẹ nó, con mẹ nó!" Lương Nhân Nghĩa nằm sấp trên đất đào bới, tức đến muốn hộc máu, mấy ngày nay anh ta thường xuyên đến đây dò la là muốn nắm rõ tình hình ở đây, cũng nghĩ đến chuyện nếu tìm được đồ cha Lương để lại trước, thì không cần phải thăm dò Lương Dĩnh nữa.

Dù sao Lương Dĩnh cũng không phải kẻ ngốc, nếu anh ta thăm dò nhiều quá, nói không chừng cô ta sẽ nhận ra được gì đó.

Nhưng Lương Nhân Nghĩa không ngờ, tối nay anh ta chỉ đến muộn một chút, vậy mà đã có người động tay chân.

Nhìn cái hố được đào trên đất, rõ ràng là đã có người đào được đồ, sau đó để lại cái hố này!

Xào xạc, xào xạc...

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của hai người.

"Mẹ, mẹ thật sự nhìn thấy có người đi vào sao?" Giọng nói cực kỳ quen thuộc, Cố Kim Thủy lập tức nghe ra là giọng của Tống Kiến Thiết.

"Đúng vậy, mẹ tận mắt nhìn thấy mà!"

Hoàng Hỉ Vinh khẳng định chắc nịch.

Hai người vừa lên tiếng, Lương Nhân Nghĩa ở sân sau liền giật mình, anh ta bịt miệng không dám lên tiếng.

Nội tâm Cố Kim Thủy nghi hoặc, Lương Nhân Nghĩa đến đây còn có thể hiểu được, nhưng tại sao hai mẹ con Tống Kiến Thiết cũng mò được đến đây?

Nhưng mà, cặp mẹ con này đến cũng đúng lúc lắm.

Cố Kim Thủy vốn còn lo lắng nếu Lương Nhân Nghĩa tìm kiếm ở đây thì sao, nhưng lúc này, anh chợt nảy ra một ý tưởng.

Anh nhìn Sơn Hổ, lén lút dặn dò Sơn Hổ vài câu, Sơn Hổ bừng tỉnh, gật đầu: "Anh đi đi."

Cố Kim Thủy gật đầu, cúi người lén lút đi đến phía trước từ chỗ lan can.

Lương Nhân Nghĩa hoàn toàn không phát hiện ra, ngược lại anh ta vẫn chú ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Hoàng Hỉ Vinh xoa tay, thở ra để sưởi ấm: "Con trai, con đoán xem có bao nhiêu đồ tốt đây?"

"Nhất định là không ít!" Tống Kiến Thiết nuốt nước bọt, trong mắt lộ ra vẻ tham lam: "Trước đây không phải ai cũng bảo nhà mẹ đẻ Lương Dĩnh là đại tư bản sao? Đại tư bản đều cực kỳ giảo hoạt, ít nhất cũng phải để lại bảy tám mươi cây vàng chứ."

Bảy tám mươi cây vàng?!

Nội tâm Lương Nhân Nghĩa nóng rực.

Đồng thời, hai mắt anh ta cũng đỏ lên, hai mẹ con trộm cắp này trộm đồ của anh ta, lại còn tính toán ở bên ngoài, đúng là vô pháp vô thiên mà.

"Bắt trộm đi!"

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kính vỡ, còn có một tiếng hét oai oái.

Lương Nhân Nghĩa ở sân sau giật mình, còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã nhìn thấy phía trước sáng đèn, mấy nhà hàng xóm láng giềng xung quanh cũng vang lên tiếng chó sủa người hô.

"Trộm? Trộm ở đâu?"

Ông lão canh cổng bị đánh thức, nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi.

Cố Kim Thủy trà trộn vào đám đông hàng xóm chạy tới, hét lên oai oái: "Tôi nghe nói là có trộm ở sân sau, ông à, mau bắt đi!"

Trong lúc cấp bách, mọi người không kịp suy nghĩ nhiều, tất cả đều ùa về sân sau.

Lương Nhân Nghĩa sợ hãi, anh ta toát mồ hôi trán, không để ý đến cái hố trên đất, vội vàng chạy về phía bức tường ở sân sau, dùng cả hai tay hai chân trèo lên tường định nhảy qua.