Hoàng hôn.
Từng nhà từng hộ đều bận nấu cơm, vẫn trong những ngày đầu năm, mọi người ăn uống vẫn tương đối thịnh soạn.
Quản lý khu tập thể, Quách Cường, đang ăn dưa chua hầm thịt lợn, liền nghe thấy bên ngoài có người nói: "Ôi chao, sao lại có cảnh sát đến vậy?"
Mấy đứa con trai của Quách Cường lập tức bưng bát cơm ra xem náo nhiệt, chỉ thấy mấy cảnh sát đang sải bước đi vào.
Quách Cường vội vàng đi ra, chào hỏi: "Mấy đồng chí đến đây làm gì vậy?"
Mấy vị cảnh sát nhìn nhau, một trong số đó nói: "Ông là?"
Quách Cường vội vàng nói: "Tôi là quản lý khu tập thể này, có phải ai trong khu tập thể chúng tôi phạm tội không?"
Vị cảnh sát kia nói: "Chúng tôi nhận được tố cáo, nói rằng trong khu tập thể của các ông có một người tên là Cố Kim Thủy, ăn trộm vật liệu của nhà máy thép, có chuyện này không?"
"Ôi chao, là Cố Kim Thủy à? Tôi thấy thằng nhóc đó cả ngày chẳng làm việc đàng hoàng, biết ngay sớm muộn gì nó cũng có ngày này mà." Góa phụ họ An nghiến răng nghiến lợi ở sân trước nói.
"Không thể nói như vậy được, tuy ngày thường Cố Kim Thủy có chút lêu lổng, nhưng nhìn không giống loại người này, đồng chí cảnh sát, có phải là có hiểu lầm gì không?" Ông Tôn nói.
Cảnh sát nhìn quanh mọi người, nói: "Hiện tại chúng tôi cũng không thể khẳng định chuyện này, chỉ có thể kiểm tra xem có chứng cứ hay không đã."
"Đúng rồi, không phải vừa nãy Cố Kim Thủy xách một bao đồ về nhà sao?"
Hoàng Hỉ Vinh giả vờ thuận miệng nói.
"Một bao đồ à, đồ gì?" Cảnh sát hỏi.
Hoàng Hỉ Vinh nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua nhìn có vẻ rất nặng, các anh muốn điều tra thì mau điều tra đi."
Mấy vị cảnh sát nhìn Quách Cường.
Quách Cường nói: "Nhà bọn họ ở sân sau, để tôi dẫn các anh đi."
Mấy vị cảnh sát gật đầu, hàng xóm lũ lượt đi theo xem náo nhiệt, Trương Đại Bưu không muốn bỏ lỡ cảnh tượng hổ lạc đồng bằng bị chó khinh này, cũng chen chúc trong đám đông đi theo.
Trong sân sau.
Cố Ưu Tư đang uống sữa, nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, nội tâm liền cảm thấy giật thót, sốt ruột không chịu được.
Cố Kim Thủy vẫn thong thả ăn mì xốt tương, lúc Quách Cường và mọi người đi vào, anh còn ăn thêm một miếng củ cải muối.
"Cố Kim Thủy, chuyện của anh bại lộ rồi, anh còn có mặt mũi ăn cơm sao!"
Hoàng Hỉ Vinh nhìn đồ ăn trên bàn nhà họ Cố, ghen tị đến mức đỏ mắt.
Tết nhà bà ta năm nay thật sự rất khó coi, vì tiền lương của Lâm Liên Hoa đã dùng để bồi thường cho Bạch Tiểu Yến, bởi vậy cả nhà chỉ có thể sống dựa vào tiền lương của Tống Kiến Thiết và Tống Mỹ, hai người này lại keo kiệt, lúc ăn Tết, sủi cảo nhà bọn họ cũng chỉ có chút thịt băm.
"Bà đánh rắm gì đấy." Hà Xuân Liên vỗ bàn một cái, đứng dậy chỉ vào Hoàng Hỉ Vinh: "Bà nói cái gì hả, con trai tôi trong sạch, chuyện gì bại lộ cơ, tôi thấy con trai bà mới là người bị bại lộ đấy!"
"Hừ, bà..."
Hoàng Hỉ Vinh bị chọc tức đến mức ngã ngửa.
Bà ta đảo mắt, chỉ vào cảnh sát: "Mấy người hỏi các đồng chí cảnh sát là biết ngay, nếu Kim Thủy nhà bà không làm chuyện trộm cắp, sao người ta lại đến đây?"
Vị cảnh sát kia nhíu mày, tuy không vui nhưng vẫn bước lên: "Anh là đồng chí Cố Kim Thủy sao?"
"Đúng vậy." Cố Kim Thủy gật đầu, đặt bát đũa xuống.
Cảnh sát nói: "Có người nói anh ăn trộm vật liệu của nhà máy thép, hiện tại đồ đang ở nhà anh, chúng tôi muốn kiểm tra, anh có ý kiến gì không?"
Mấy vị cảnh sát đã chuẩn bị tinh thần Cố Kim Thủy sẽ chống đối.
Thế nhưng.
Ngược lại với dự đoán của họ, Cố Kim Thủy lại nói: "Tuy tôi biết mình trong sạch, nhưng tôi cũng biết các vị đồng chí cảnh sát làm việc không dễ dàng, vậy nên các anh muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra đi."
"Nói thì đàng hoàng lắm, lát nữa bị kiểm tra ra thì cũng đừng có chối bay chối biến!"
Hoàng Hỉ Vinh móc mỉa.
"Mẹ." Tống Kiến Thiết đẩy kính: "Mẹ đừng nói như vậy, tổn thương tình cảm hàng xóm lắm."
"Tổn thương tình cảm gì chứ, người không làm thì sẽ không sợ."
Hoàng Hỉ Vinh bĩu môi.
"Bà Hoàng nói có lý, nếu khu tập thể chúng ta thật sự có kẻ trộm, như vậy mất mặt lắm."
"Trộm đồ của nhà máy thép, không phải là chiếm lời của nhà nước sao?"
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Cố Kim Thủy nói: "Các vị đồng chí cảnh sát, các anh cứ kiểm tra đi, cũng coi như trả lại trong sạch cho tôi, các anh cũng nghe thấy rồi đấy, không biết ai ăn nói lung tung, tố cáo bừa bãi, kết quả lại hủy hoại danh tiếng của tôi."
Cố Kim Thủy lộ vẻ mặt đau khổ.
Người không biết, còn tưởng bây giờ anh đang rất đau lòng.