Chương 27

"Anh bớt nói lung tung với con gái anh đi, nhanh đi làm việc của anh đi." Hà Xuân Liên mắng anh một câu, bế cháu gái lại: "Hôm nay mùng năm, đừng quên mời đám Sơn Hổ ăn một bữa cơm, dù sao cũng phải ý tứ một chút."

Trong xương cốt, bà vẫn rất coi trọng quy củ trước kia.

Như hiện tại, rất nhiều người không còn coi trọng chuyện mời nhân viên ăn cơm đầu năm nữa, thậm chí nhà máy cũng không tổ chức mấy chuyện này, nhưng bà vẫn cảm thấy làm như vậy mới thân thiết.

"Con biết rồi."

Cố Kim Thủy gật đầu, xoay người định ra ngoài.

Cố Ưu Tư sửng sốt.

Cái gì?

Đợi đã, hôm nay là mùng năm sao?

Hôm nay chú ra ngoài là sẽ phải ngồi tù đấy, mau quay về đi!

Nội tâm cô sốt ruột, nhưng ngoài miệng chỉ có thể ê a vài tiếng.

Ngồi tù?

Hà Xuân Liên giật mình, lo lắng nhìn Cố Kim Thủy.

Cố Kim Thủy phản ứng rất nhanh, nhanh chóng liên tưởng đến mấy câu nghe được từ hôm trước, anh kín đáo gật đầu với bà: "Con ra ngoài đây."

"Ừm." Hà Xuân Liên gật đầu đồng ý.

Cố Ưu Tư dang hai tay nhỏ bé, mặt đầy bất lực, nằm im bất động làm Phật hệ.

Bên gian nhà phía đông.

Tống Triều Hoa nhìn Cố Kim Thủy rời đi từ cửa sổ xa xa, ánh mắt lóe lên.

Chỉ cần Cố Kim Thủy ngồi tù, những cơ hội, tiền tài phi nghĩa của nhà họ Cố đều sẽ thuộc về bọn họ.

"Đại ca, số hàng hôm nay đều ở đây."

Tôn Diệu Tổ nhảy khỏi xe ba bánh, Sơn Hổ và Đậu Tử đi lên, hỗ trợ kiểm tra hàng.

Thật ra mấy thứ này đều được những người vùng ngoại ô nhặt ở bãi rác, có cả một số thứ như kim loại phế liệu, dây điện, sắt thép gì đó, cho nên tất cả đều rất bẩn, cũng rất hôi.

"Ồ, sao hôm nay lại có nhiều thế?"

Sơn Hổ kinh ngạc nói.

Tôn Diệu Tổ cười hì hì: "Chắc là mấy người đó tích trữ được mấy hôm rồi, có lẽ bọn họ định nhân dịp năm mới thì phát tài."

"Cũng là do cậu có bản lĩnh." Cố Kim Thủy lấy ra một bao Đại Tiền Môn từ trong túi, rút một điếu, sau đó đưa bao thuốc cho Tôn Diệu Tổ: "Để tôi xem có gì tốt không nào?"

Cố Kim Thủy đi lên kiểm tra, Tôn Diệu Tổ vội vàng nhận lấy bao thuốc lá, nhìn Cố Kim Thủy lục lọi mấy bao tải phân bón, nội tâm cậu ta có hơi bồn chồn.

Cố Kim Thủy nhanh chóng nhìn thấy một đống thép trong một bao tải.

Anh ước lượng, ít nhất cũng phải ba mươi cân.

Nội tâm Cố Kim Thuỷ thầm mắng, vừa nhìn đã biết đống thép này không phải phế liệu, vì muốn hãm hại anh, Trương Đại Bưu đúng là bất chấp tất cả.

"Anh Kim Thủy, anh thấy thế nào rồi?"

Tôn Diệu Tổ giả vờ tùy ý rít một hơi thuốc, hỏi.

Cố Kim Thủy nhếch môi cười: "Đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà, tôi thấy bao đồ này là đồ tốt, chưa chắc bán cho lão Trần bên kia đã được giá cao, không bằng cứ để ở nhà tôi trước, sau này tôi lại tìm người mua tốt hơn."

Tôn Diệu Tổ mới vào nghề không lâu, không hiểu lắm mấy thứ này, cảm thấy để đồ ở nhà Cố Kim Thủy lại càng dễ dàng gài bẫy anh hơn, liền gật đầu: "Nghe anh hết."

Sơn Hổ và Đậu Tử không nói gì, hai người nhìn nhau.

Cố Kim Thủy dẫn bọn họ đi bán đồ, sau đó bảo Sơn Hổ mang về nhà giúp mình.

"Anh, có chuyện gì vậy?" Sơn Hổ nhỏ giọng hỏi, sức khỏe anh ta tốt, xách mấy chục cân thép trên tay vẫn vô cùng nhẹ nhàng.

Cố Kim Thủy ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên: "Tôn Diệu Tổ kia có quan hệ với Trương Đại Bưu."

Sơn Hổ hả một tiếng: "Không thể nào, trước đây Diệu Tổ đã giúp chúng ta rất nhiều mà."

"Sơn Hổ, cậu có tin anh không?" Cố Kim Thủy hỏi.

Sơn Hổ đương nhiên gật đầu.

Anh ta nhỏ hơn Cố Kim Thủy năm sáu tuổi, dáng vẻ trông cao lớn, thực ra cũng chịu không ít khổ cực, cha mẹ mất sớm, anh trai ruột lại không có lương tâm, một mình chiếm đoạt nhà cửa, đến khi kết hôn, anh hai chị dâu lại càng không chứa chấp nổi đứa em ăn khỏe này, đuổi thẳng người ra ngoài.

Nếu không phải lúc đó Cố Kim Thủy thu nhận Sơn Hổ, Sơn Hổ đã sớm không biết ở nơi nào.

"Tin tôi thì nghe tôi sắp xếp là được." Cố Kim Thủy híp mắt: "Nghe tôi, lát nữa cứ làm như vậy..."

Cách đó không xa.

Trương Đại Bưu nhìn thấy Cố Kim Thủy và Sơn Hổ xách đồ vào khu tập thể, vui vẻ vỗ đùi khen hay.

"Vẫn là thằng nhóc nhà mày có bản lĩnh!"

"Anh họ, anh nói thế đúng là đề cao em mà." Mặt mày Tôn Diệu Tổ hớn hở: "Nếu không phải anh họ nâng đỡ em, sao em có được ngày hôm nay."

Trương Đại Bưu được Tôn Diệu Tổ khen mấy câu liền cảm thấy lâng lâng.

Nhưng nội tâm gã vẫn rất tỉnh táo.

Thằng nhóc Tôn Diệu Tổ này vô cùng âm hiểm, lúc trước chính nó là người đã nảy ra ý định, nói muốn đến chỗ Cố Kim Thủy làm nội gián.

"Được rồi, mau báo cảnh sát đi."

Tôn Diệu Tổ ừm một tiếng, chạy đến buồng điện thoại gọi cảnh sát.