Chương 18: Cô ấy có một trái tim nhân hậu

Trường trung học phổ thông ở phía sau trung học cơ sở, trường học bên này của bọn họ cũng không phải là loại nhà dạy học trong thành phố, toàn bộ đều là từng dãy nhà trệt, mùa hè mát mẻ ngược lại mùa đông cũng rất lạnh, cho dù mỗi năm trong mùa đông, trong phòng học đều đốt lò than, nhưng phòng học rất lớn, một cái lò than không có tác dụng gì, đại khái cũng chỉ có bạn học bên cạnh lò than, mới có thể hưởng thụ một mùa đông ấm áp.

Hôm nay là chủ nhật, bất quá trong trường học vẫn như cũ có học sinh, đều là tới chơi bóng rổ cùng đá bóng, giá bóng rổ cùng khung bóng đá đều rất cũ nát, nhưng cũng là có ít còn hơn không, ít nhất các nam sinh trong trường rất thích.

Bốn năm trung học của Hứa Ninh đều là ở trong trường học qua loa, năm đó thành tích thi vào trung học phổ thông, chín môn lớn cộng lại cũng bất quá hơn một trăm điểm, thấp đến mức làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, đời trước cho dù bình thường thi ở trong trường học, cũng đều là xếp hạng đếm ngược trong toàn bộ học sinh trung học cơ sở, bất quá khi đó Hứa Ninh chưa bao giờ cảm thấy đỏ mặt, dù sao tâm tư của cô cũng không đặt ở học tập. Bất quá chính là cả ngày mắt đi mày lại với nam sinh trong trường, hưởng thụ ánh mắt theo đuổi của các nam sinh.

Cúi đầu nhìn đôi giày trắng nhỏ trên chân, tuy rằng vẫn là tháng năm, trong gió còn mang theo một chút hơi lạnh, nhưng trên chân cô cũng không mang vớ, cho nên có thể nhìn thấy một đoạn mắt cá chân trắng nõn cùng một miếng mu bàn chân nhỏ, bởi vì đi đường chậm rất nhẹ, cho dù giẫm trên mặt đất màu vàng, cũng không phát ra một tia tiếng vang.

Đi qua phòng học trung học cơ sở, theo một con đường đất hai bên trồng cây ngô đồng xuyên qua, chợt nghe thấy một trận âm thanh "Bang bang bang".

Giương mắt nhìn lại, trên sân thể dục mấy nam sinh đang chơi bóng rổ, mấy người này Hứa Ninh cũng không phải toàn bộ đều biết, bất quá Chu Đào ngồi cùng bàn của Tạ Tranh vẫn biết, dù sao hai người bình thường đều là ở trong trường học cùng vào cùng ra, đã từng sau khi tan học, Tạ Tranh đều sẽ tới cùng Hứa Ninh về nhà, lúc này Chu Đào cũng luôn như hình với bóng.

Người đầu tiên phát hiện Hứa Ninh chính là Chu Đào, nhìn thấy áo màu xanh da trời bóp eo, quần kẻ caro màu vàng nhạt cùng với cô gái phối hợp với giày trắng đi tới, Chu Đào liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trái tim đều nhảy rất nhanh.

Đây chính là cô gái xinh đẹp nhất trong hai bộ phận dạy học trung học cơ sở trung học phổ thông của bọn họ, nhất là đuôi ngựa buộc cao cao kia, làm cho cô có vẻ càng thêm có hơi thở thanh xuân.

Có lẽ Tạ Tranh còn không biết, trong hai phòng dạy học, nam sinh thích Hứa Ninh rất nhiều.

“Hứa Ninh, sao cậu lại tới đây? "Chu Đào nhếch miệng vung cánh tay về phía Hứa Ninh.

Giọng hắn rất lớn, ngược lại làm cho mấy nam sinh chơi bóng rổ bên kia đều nhìn qua.

Hứa Ninh mỉm cười với Chu Đào, mới nói với Tạ Tranh đang nhìn chằm chằm mình: "Bà nội bảo tớ gọi cậu về nhà.”

Tạ Tranh gật đầu, ném bóng rổ trong tay cho bạn học bên cạnh, đi tới bên cạnh Chu Đào, rút áo khoác của mình ra mặc vào, "Đi thôi.”

Có lẽ là tình huống chơi bóng rổ kịch liệt, trán cùng với sợi tóc trên trán của hắn đều có chút ướŧ áŧ, ngay cả cặp mắt dài nhỏ kia cũng tựa hồ mang theo sương mù, mê ly làm cho người ta mê muội.

Chu Đào tự nhiên cũng là muốn cùng hai người bọn họ cùng đi, nhưng là vừa bước chân, đã bị người từ phía sau giữ chặt cổ áo.

“Chu Đào, cậu làm gì vậy?”

Chu Đào thấy hai người càng đi càng xa, vội vã muốn tránh thoát, "Buông tay.”

“Buông cái gì mà buông, cái bong bóng đèn lớn này theo sau làm gì? Da mặt dày quá.”

“Đừng nói lung tung. "Tạ Tranh không có gì với Hứa Ninh.

Chân Tạ Tranh rất dài, đi một bước cũng không kém Hứa Ninh một bước rưỡi, bất quá cô cũng không có đuổi theo đối phương, đi nhanh hay chậm cũng không sao cả, dù sao cô cũng không phải không biết đường về nhà.

Nhưng mà rất nhanh, Tạ Tranh ngược lại cước bộ chậm lại, quay đầu nhìn Hứa Ninh vẻ mặt bình tĩnh ở bên cạnh.

Bởi vì hai người sóng vai mà đi, theo gió nhẹ thổi qua, một cỗ hương vị khó hiểu ở giữa hai người nhộn nhạo mở ra.

Hắn biết Hứa Ninh không có dùng nước hoa, đó là mùi nhàn nhạt thoang thoảng, hơn nữa trong mùi thơm còn có những mùi hương khác, có thể là mùi hương đặc trưng trên cơ thể của một cô gái, hoặc là mùi dầu gội đầu, tóm lại vẫn là rất dễ ngửi.

Dọc theo đường đi, hai người cũng không có trao đổi, Hứa Ninh không biết nên nói chuyện gì với “thằng nhóc” bên cạnh, Tạ Tranh lại là tiếp tục yên lặng quan sát.

Trở lại Vu Xuân Hoa bên này, bà đã đem tất cả dưa muối đều bán hết, đồ đạc cũng đều thu thập xong đặt ở trên xe đẩy nhỏ, xem ra là đã đợi hai người họ khá lâu rồi.

“Nhanh như vậy đã bán hết rồi sao? "Hứa Ninh cười nói.

“Sau khi cháu đi, có người đến mua phần còn lại, chúng ta về nhà. "Vu Xuân Hoa đứng lên, không đợi có động tác, đã bị Tạ Tranh đón lấy.

Bà cũng không có cùng Tạ Tranh khách khí, ba người chào hỏi vợ chồng ông chủ bán bột chiên bên cạnh, sau đó cùng nhau rời đi.

Bà chủ nhìn bóng lưng ba người bọn họ, nói với chồng: "Bán dưa muối buôn bán cũng có thể tốt như vậy, em thấy cho tới trưa nay, bác gái kia kiếm được bốn đến năm mươi đồng.”

“Người ta làm ăn ngon, em làm ăn ngon, cũng có thể lấy ra bán. "Người đàn ông thuần thục vớt một cái bánh rán ra, lắc hai cái bên cạnh nồi sắt, khống chế dầu bên trong.

Bà chủ gật đầu, không tiếp tục đề tài này, cô không thể làm được.

Trên đường theo thường lệ là Tạ Tranh cùng Vu Xuân Hoa nói chuyện phiếm, Hứa Ninh hai tay ôm túi quần, ở phía sau chậm rãi đi theo.

Về đến nhà, Tần Tuyết Quyên đã làm xong cơm trưa, khi thấy họ quay lại, cô bảo họ rửa tay ăn cơm.

Trên bàn cơm, cô cũng không hỏi mẹ chồng lần này đi chợ bán bao nhiêu, dù sao cũng là tiền riêng của mẹ chồng, Tần Tuyết Quyên hàng tháng cũng để lại một ít chi tiêu cá nhân, hơn nữa nói ở nhà cũng không tốn được bao nhiêu tiền.

Nếu đây là mẹ chồng nào đó trong thôn, khẳng định là nắm chặt tiền tài trong tay, nắm giữ quyền tài chính của cả nhà, nhưng từ khi cô và Hứa Kiến Quân kết hôn đến bây giờ mười mấy năm, Vu Xuân Hoa cho tới bây giờ chưa từng nói để cho cô đem tiền lương giao cho đối phương bảo quản, bất quá Xuân Hoa vẫn là mỗi tháng đem toàn bộ tiền đều giao cho mẹ chồng bảo quản, cô lại để lại hơn mười đồng bên người.

Số tiền tiêu vặt này, Tần Tuyết Quyên hầu như không giữ số tiền tiêu vặt này để mua quần áo, phần lớn là mua dầu muối tương dấm các loại trong nhà, thỉnh thoảng họp chợ mua cho bà cụ cùng chồng và con gái chút đồ ăn vặt bọn họ thích ăn, không sử dụng chúng cho bản thân.

Hôm nay nghĩ lại, một đại tiểu thư trong gia tộc giàu có Ma Đô, gả cho Hứa Kiến Quân, những năm gần đây trôi qua cũng mộc mạc, đủ thấy tâm tình của Tần Tuyết Quyên không thể tốt hơn.

Ít nhất không có ở chuyện trở về thành phố, giống như những thanh niên tri thức khác, vứt bỏ chồng hoặc vợ và con cái, gấp không nhịn được rời đi.

“Ninh Ninh cái gì cũng không mua sao? "Thấy Hứa Ninh tay không trở về, Tần Tuyết Quyên có chút tò mò.

Đơn giản là trước kia con gái gặp phải ngày họp chợ này, đều sẽ đi họp chợ mua chút đồ ăn ngon, hôm nay ngược lại cái gì cũng không thấy.

“Dạ! "Hứa Ninh ăn một ngụm cháo," Không gặp được đồ con thích.”

Tần Tuyết Quyên lơ đễnh, cười nói: "Đây đều là việc nhỏ, chờ con gặp được đồ mình thích rồi mua.”