Chương 34

Văn Thanh cầm thước dây đi đo vai, chiều dài cánh tay,… trong lúc đó hỏi: “Chị Lưu gần đây gầy đi sao?”

Chị Lưu không rõ Văn Thanh đang làm gì, càng không biết Văn Thanh muốn bồi thường cho mình bao nhiêu tiền, giọng sang sảng mà trả lời: “Không gầy, vẫn giống trước kia.”

Nghe vậy, Văn Thanh cười, sau đó ghi số:

“ Quần dài 48cm.” Sau đó hỏi Lưu tỷ: “Lúc trước có phải kích cỡ này không?”

Chị Lưu sửng sốt.

Văn Thanh quay đầu, từ trên quầy hàng lấy ra quyển sổ nhỏ bên trên viết số liệu rành mạch.

Chị Lưu đột nhiên nhận thấy không đúng chỗ nào, không khỏi hoảng lên: “Văn Thanh, cô chính là ăn trộm vải!”

Lúc này, kế toán cùng kiểm toán đối chiếu số liệu, sau đó kiểm toán nói: “Tính toán cho thấy làm giày thêm cái quần lửng và áo phải dùng hết một mét tám vải, đã dùng hết một mét bảy.”

“Đó cô ta cắt xén bớt 10 cm!” chị Lưu chỉ vào Văn Thanh chắc chắn mà nói.

Mọi người nhìn về phía Văn Thanh.

Văn Thanh không nói.

Kế toán mở miệng nói: “Văn Thanh không có tham lam. Kiểm toán đã quên tính túi quần.” Kế toán nói xong, đem sổ nhỏ giao cho bé gái, giọng bé gái thanh thúy mà đọc hết con số một lần.

Khách hàng trong tiệm đều là thường làm quần áo, giày, quần lửng loại này đơn giản, tính số vải cũng không khó.

“Một mét tám vải chính xác đã dùng hết

“Chắc chắn có thừa chút vải vụn chứ.”

“Chỗ đó cũng không đủ làm giày, hơn nữa giày phải nhiều lót chân mới êm.”

“Nói vậy là Văn Thanh không có cắt xén vải?”

“Đâu chỉ không có bớt vải, toàn bộ huyện thành tính toán số vải cần dùng, phỏng chừng không có ai chuẩn như vậy, giống như không sai một cm.”

“Lợi hại như vậy?”

“Bà tôi trước kia cũng làm may vá, bà ấy cũng không tính được chuẩn như vậy!”

“…”

Mặc kệ lúc trước chị Lưu nói cái gì, đúng lý hợp tình cỡ nào, giờ phút này bằng chứng con số đã rành rành trước mặt, không thể chối cãi. Sắc mặt chị ta trắng bệch cực kì khó coi.

Người sửa giày thấy vậy, không tiếng động cười rộ lên, đã nói Văn Thanh khẳng định không phải trộm vải! Nhìn kế toán, kiểm toán người sửa giày mới hiểu, Văn Thanh tìm bọn họ là vì tính số liệu thật, tìm bé gái đọc là bởi vì trẻ con sẽ không nói dối. Người sửa giày âm thầm dựng ngón cái với Văn Thanh, dưới loại tình huống này đều có thể bình tĩnh đối diện, làm tốt lắm. Ông ấy cười cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng rời khỏi đám người, chạy nước đại về quầy sửa giày của mình.

Mà lúc này chị Lưu đứng ở giữa cửa hàng mất hết khí thế, chị ta còn muốn nói cái gì, nhưng là nói cái gì đều giống như không có trọng lượng.

Văn Thanh lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Chị Lưu, tôi muốn nói với chị một chút, tôi chưa bao giờ dùng vải nylon làm giày vải, do tính thông khí của nó kém, mọi người đều mang mọi lúc mọi nơi, dễ ra mồ hôi chân, làm cho chân bị thối. Không tin, chị xem quầy giày của tôi.”

Mọi người theo hướng Văn Thanh chỉ, nhìn về phía quầy để mấy đôi giày.

“Thật đúng là không dùng vải nylon.”

“Ừm, đúng thật vải nylon thông khí không tốt.”

“Nói như vậy, Văn Thanh là bị oan?”

“Chị Lưu còn nói Văn Thanh trộm dùng vải không tốt làm giày cho chị ta? Lời này nói như thế nào?”

“Đương nhiên là gạt người!”

“Tôi đã nói mà dì Tiêu mở cửa hàng đã nhiều năm!”

“Sao lại muốn nhằm vào Văn Thanh?”

“Đoán là muốn đuổi Văn Thanh ra khỏi cửa hàng dì Tiêu.”

“…”

Từng tiếng nghị luận sôi nổi bay vào trong tai chị Lưu, đồng bọn sau lưng chị Lưu thấy vậy chột dạ, sắc mặt đỏ lên, chuẩn bị chạy đi.

Chị Lưu chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: “Không có khả năng một mét tám vải dùng sạch sẽ! Vải lẻ thừa đâu? Khẳng định là cô trộm!”

Lời chị Lưu vừa dứt, người sửa giày xách theo một cái bao tải nhỏ cũ nát thở hồng hộc mà chen vào trong tiệm: “Nhường một chút, nhường một chút!”

“Đây là ai?” Có người tò mò hỏi.

“Sao tới có một người?”

“A tôi biết! Đây là người sửa giày!”

“Ông ta tới làm gì?”

Người sửa giày mới vừa đứng vững, cởi bao tải cũ nát ra, lộ ra rất nhiều mảnh vải lẻ hồng, trắng, lam, lục lớn nhất bằng bát cơm, nhỏ nhất bằng móng tay, người sửa giày nói: “Tìm đi, vải thừa mọi người làm quần áo đều ở chỗ này, cụ ông là tôi nhìn dì Tiêu bỏ đi quá đáng tiếc, đều mang về làm cái đệm, ngồi bên dưới mông. Cháu Lưu, mau tìm vải vụn lấy về nhà đi.”

“Xì” trong đám người không biết là ai phát ra tiếng cười.

Chị Lưu bị nói mặt đỏ lên.