Chương 33

“Có chuyện gì thế, có chuyện gì thế?”

“Cửa hàng may vá này ăn bớt vải của khách hàng!”

“Thật sao?”

“Không phải đang cãi nhau đây sao?”

“Không phải là thật chứ? Về sau tôi cũng không dám làm đồ ở chỗ này.”

“Lòng dạ quá hiểm độc, thời buổi này mọi người kiếm tiền đều không dễ dàng, còn dám ăn bớt vải, nhìn không ra cô gái xinh đẹp như vậy lại làm chuyện dơ bẩn này!”

“Quá ghê tởm, tôi về sau không bao giờ tới chỗ này làm quần áo!”

“…”

Trong lúc nhất thời toàn bộ lời đồn đãi vớ vẩn, đều quay về phía Văn Thanh.

Người sửa giày ở bên ngoài cửa hàng, vài lần muốn vào trong tiệm, đều bị người qua đường đẩy ra, trong lòng sốt ruột, Văn Thanh một cô gái nhỏ làm sao có thể đối phó chuyện lớn như vậy.

Chắc là bị dọa khóc, hẳn là tức khóc đi? Người sửa giày nghĩ như vậy, tiếp tục đi về phía trước: “Nhường một chút, nhường một chút.”

Vẫn như cũ không chen được vào trong tiệm, nhưng nhìn thấy Văn Thanh không khóc, không tức giận, cũng không sợ, rất bình tĩnh, người sửa giày cũng phải mở to mắt nhìn, không nghĩ tới Văn Thanh tuổi còn nhỏ, mà có thể chống đỡ nổi chuyện này.

“Nói đi, cô có bồi thường không?” chị Lưu hùng hổ doạ người.

Văn Thanh ngước mắt nhìn về phía trong tiệm, đều là người xem náo nhiệt, muốn báo công an đều không có biện pháp đi ra ngoài báo, ngược lại nhìn về phía chị Lưu nói: “Tôi tính một chút.”

Lời vừa nói ra, chị Lưu lập tức tươi cười như thắng lợi đang ở trước mắt.

Người trong tiệm cũng xôn xao lên:

“Là muốn bồi thường sao?”

“Tám phần là như vậy, nhiều người như vậy ở đây, muốn chơi xấu đều không được.”

“Một lát tôi cũng đòi bồi thường.”

“…”

Văn Thanh nhìn về phía đám người: “Xin hỏi một chút, nơi này ai là kế toán, hoặc biết kiểm toán không?”

Văn Thanh nói như vậy, mọi người đều buồn bực. Nhưng ở thập niên 80 này, phàm là biết mấy chữ, biết kiểm toán , đều hận không thể cho tất cả mọi người biết mình “Có tri thức”, bởi vậy Văn Thanh vừa nói, liền có một nam một nữ đứng ra.

“Tôi là kế toán.”

“Tôi biết kiểm toán , nhưng không phải kế toán, tính giá rau dưa bình thường thôi.”

Mọi người sôi nổi suy đoán.

“Tìm kế toán cùng kiểm toán làm gì?”

“Đương nhiên là trả lại tiền, không còn muốn tính cái gì?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Nghe được mọi người nói như vậy, chị Lưu cùng đồng bọn, trên mặt càng thêm đắc ý. Hừ! Văn Thanh trả lại tiền, chẳng những mất thanh danh, còn làm cho sau này không ai dám đến cửa hàng may vá dì Tiêu mua vải dệt làm đồ, thanh danh Văn Thanh cũng bị huỷ hoại, dù sao thanh danh Văn Thanh ở thôn Thủy Loan đã không tốt.

“Bà Võ, cháu gái nhà bà học lớp mấy ạ?” Văn Thanh nhìn bé gái trước mặt bà Võ hỏi.

Bé gái lập tức nói: “Chị, em học năm 4 tiểu học, biết thật nhiều chữ.”

“Vậy em gái, em giúp chị đọc chữ, được không?” Văn Thanh cười nói.

“Được ạ.”

Lúc này, không biết là ai “ha ha” cười một tiếng, nói thầm một câu: “Thì ra không biết chữ, như này còn làm may vá, ha hả.”

Văn Thanh nghe thấy được, không cho là đúng.

Người sửa giày bên ngoài cửa hàng lại kinh ngạc, Văn Thanh rõ ràng biết chữ, cần gì để một đứa bé đọc cho nghe.

Văn Thanh mời kế toán, kiểm toán cùng bé gái, cực kỳ có lễ phép mà đối đãi ba người.

Bé gái thẹn thùng mà che miệng cười, căn bản không biết không khí hiện tại có bao nhiêu khẩn trương.

Văn Thanh nhìn về phía chị Lưu hỏi: “Chị Lưu, chị mua vải gì?”

“Vải nylon.” chị Lưu hất cao cằm trả lời

“Kích thước bao nhiêu?”

“Một mét tám.”

“Làm cái gì?”

“Giày cùng quần lửng.”

“Mang đồ tới không?”

“Không mang.”

“Bán cho chị bao nhiêu một mét?”

“Một khối hai mao tiền một mét.”

“Thiếu mất ba năm cm.”

“Đúng vậy.”

“Có túi quần không?”

“Có?”

“Mấy cái?”

“Đương nhiên một cái.”

“Khóa kéo là bên, hay giữa?”

“Bên.”

“Chị nói giày vải, là vải gì, kích cỡ bao nhiêu?”

Lưu tỷ nhìn về phía Văn Thanh, lại nhìn một vòng người, trong lòng nói thầm Văn Thanh tính bồi thường hết, nghĩ khả năng sẽ kiếm nhiều đây, vì thế nói: “Chính là giày vải cứng đường viền có hoa, số 37.”

“Đường viền màu gì?”

“Màu đỏ.”

Văn Thanh chỉ chỉ, sau đó nói: "Giày này chiều ngang dùng hết 45 cm vải, dài 37cm. Kiểm toán , tôi tính cái này đúng không?”

kiểm toán lập tức cầm thước gỗ, đo size giầy và mặt vải, dùng bút tính toán trên giấy trong chốc lát, mới trả lời: “Văn Thanh nói không sai, là vải rộng 45 cm, dài 37cm.”

Mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm.

“Chỉ cần kích cỡ giày cùng dáng giày liền tính ra vải cần dùng.”

“Văn Thanh nhỏ tuổi như vậy, quá lợi hại.”

“…”

Chị Lưu có chút không hiểu ra sao, Văn Thanh rốt cuộc muốn làm gì?

Văn Thanh hỏi xong nhìn về phía kế toán cùng kiểm toán, hỏi: “Hai người nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ.”

Văn Thanh lại nhìn chị Lưu, ôn hòa hỏi: “Chị Lưu, tôi có thể đo số đo cơ thể chị không?”

Chị Lưu muốn nói không được, nhìn xung quanh, mọi người đều đang nhìn mình, liền có chút cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, sau đó nói: “Đo đi.”