Chương 12: Mình không giận, người giận chính là kẻ khác

Nhưng mà nếu đã lựa chọn con đường này, mấy chuyện sau này, cô cũng chỉ có thể tự chịu đựng. Giấy không gói được lửa, chuyện ly hôn sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, chi bằng cứ thoải mái chấp nhận. Đã trải qua một đời ức nghẹn, hiện giờ Tô Nam nghĩ rất thoáng.

Sau khi nghĩ kỹ rồi, Tô Nam nhanh chóng gội đầu tắm rửa.

Tóc hơi dài, cô đang cân nhắc nên cắt đi hay là để lại cho đẹp, bây giờ lại cảm thấy hơi bất tiện.

Rửa mặt xong rồi, Tô Nam ra khỏi phòng tắm. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lý Văn Ngọc đi từ bếp ra, lúc nhìn thấy cô thì mặt sưng mày xỉa, muốn khó coi cỡ nào thì khó coi cỡ đó.

Trước khi Tô Nam sẽ bị vẻ mặt này làm tổn thương, sự khinh thường trần trụi này khiến cô cực kỳ khó chịu, bây giờ thì sao… Tô Nam cố ý nở nụ cười khıêυ khí©h bà ta.

Sau khi thấy vẻ mặt Lý Văn Ngọc càng khó chịu hơn, Tô Nam cười. Quả nhiên mình không giận, người giận chính là kẻ khác. Trước kia vì quá để đến người nhà Châu Ngạn, quá để ý chuyện của họ.

Lý Văn Ngọc tức giận vào phòng, đập cửa rất mạnh.

Châu Quốc Uy đỡ mắt kính, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, tôi đi xem còn đồ ăn nào chưa dọn không, ai ngờ vừa ra đã nhìn thấy bản mặt kia.” Chủ yếu là đi xem có phải con trai mình hâm cơm cho người ta không, con trai mình sinh ra lại đi hâm cơm cho một con nhóc nhà quê, vừa nghĩ đã phiền.

Tất nhiên Châu Quốc Uy biết suy nghĩ của bà ta, ông ta cũng không vừa mắt cô con dâu này, nhưng mà không còn cách nào khác, cũng cưới rồi, có thể làm được gì nữa?

“Bà cũng nhịn chút đi, bây giờ con trai đang lúc gây dựng sự nghiệp, đừng để người trong nhà làm nó phân tâm.”

Lý Văn Ngọc hừ một cái, ngồi trước quạt xua đi lửa giận trong người: “Nó có để ý đến tương lai đâu, nếu không sao lúc trước lại cưới con vợ như vậy? Hôm nay tôi thấy con gái nhà họ Trương dẫn bạn trai về nhà, thằng bé đó còn không bằng Châu Ngạn nhà mình, nhưng mà được ông Trương giúp đỡ, người ta đã là lãnh đạo rồi. Ông Trương là chủ nhà máy đó, vốn tưởng đúng lúc giúp đỡ Châu Ngạn nhà chúng ta, bây giờ không kết thù đã là may rồi.”

Trang Chủ Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm Chương 12: Mình Không Giận, Người Giận Chính Là Kẻ Khác

THẬP NIÊN 80: NHÀ CHỒNG CỰC PHẨM

Chương 12: Mình Không Giận, Người Giận Chính Là Kẻ Khác

Hồ Đồ

03/08/2023

Trước Sau

Nhưng mà nếu đã lựa chọn con đường này, mấy chuyện sau này, cô cũng chỉ có thể tự chịu đựng. Giấy không gói được lửa, chuyện ly hôn sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, chi bằng cứ thoải mái chấp nhận. Đã trải qua một đời ức nghẹn, hiện giờ Tô Nam nghĩ rất thoáng.

Sau khi nghĩ kỹ rồi, Tô Nam nhanh chóng gội đầu tắm rửa.

Tóc hơi dài, cô đang cân nhắc nên cắt đi hay là để lại cho đẹp, bây giờ lại cảm thấy hơi bất tiện.

Rửa mặt xong rồi, Tô Nam ra khỏi phòng tắm. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lý Văn Ngọc đi từ bếp ra, lúc nhìn thấy cô thì mặt sưng mày xỉa, muốn khó coi cỡ nào thì khó coi cỡ đó.

Trước khi Tô Nam sẽ bị vẻ mặt này làm tổn thương, sự khinh thường trần trụi này khiến cô cực kỳ khó chịu, bây giờ thì sao… Tô Nam cố ý nở nụ cười khıêυ khí©h bà ta.

Sau khi thấy vẻ mặt Lý Văn Ngọc càng khó chịu hơn, Tô Nam cười. Quả nhiên mình không giận, người giận chính là kẻ khác. Trước kia vì quá để đến người nhà Châu Ngạn, quá để ý chuyện của họ.

Lý Văn Ngọc tức giận vào phòng, đập cửa rất mạnh.

Châu Quốc Uy đỡ mắt kính, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, tôi đi xem còn đồ ăn nào chưa dọn không, ai ngờ vừa ra đã nhìn thấy bản mặt kia.” Chủ yếu là đi xem có phải con trai mình hâm cơm cho người ta không, con trai mình sinh ra lại đi hâm cơm cho một con nhóc nhà quê, vừa nghĩ đã phiền.

Tất nhiên Châu Quốc Uy biết suy nghĩ của bà ta, ông ta cũng không vừa mắt cô con dâu này, nhưng mà không còn cách nào khác, cũng cưới rồi, có thể làm được gì nữa?

“Bà cũng nhịn chút đi, bây giờ con trai đang lúc gây dựng sự nghiệp, đừng để người trong nhà làm nó phân tâm.”

Lý Văn Ngọc hừ một cái, ngồi trước quạt xua đi lửa giận trong người: “Nó có để ý đến tương lai đâu, nếu không sao lúc trước lại cưới con vợ như vậy? Hôm nay tôi thấy con gái nhà họ Trương dẫn bạn trai về nhà, thằng bé đó còn không bằng Châu Ngạn nhà mình, nhưng mà được ông Trương giúp đỡ, người ta đã là lãnh đạo rồi. Ông Trương là chủ nhà máy đó, vốn tưởng đúng lúc giúp đỡ Châu Ngạn nhà chúng ta, bây giờ không kết thù đã là may rồi.”

“Mấy hôm trước lão Trương còn nói với tôi, con trai bà muốn tìm cho con bé kia một công việc nhẹ nhàng hơn trong đơn vị. Hỏi tôi nghĩ thế nào. Lão Trương rõ ràng cố ý làm nhục tôi, thật sự là khiến cái mặt già này quá mất mặt. Dù sao tôi cũng đã tỏ thái độ với lão Trương là không đồng ý chuyện này. Cũng không thể để cô ta hưởng hết chuyện tốt được.”

“Được rồi, đừng nói nữa, ảnh hưởng tâm trạng.” Châu Quốc Uy phiền lòng không muốn nghe, tháo kính ra nằm xuống ngủ.

Lý Văn Ngọc lại tức không ngủ được, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Đời này cứ phải ở chung một nhà với đứa con dâu như vậy? Về sau cháu trai lại còn bò trong bụng cô ta ra. Nghĩ đến gia đình xui gia bên kia, lại nghĩ đến cháu trai gọi người như vậy là ông bà ngoại… càng không cam lòng, cảm thấy cả người khó chịu.

Lúc Tô Nam vào phòng, Châu Ngạn đang xem tài liệu, bây giờ ngày nào anh cũng kiên trì học tập.

Lúc trước Châu Ngạn là sinh viên của đại học Công Nông binh, tất nhiên giá trị con người rất cao, nhưng sau khi kỳ thi đại học được mở lại thì sẽ khác. Mấy năm nay những học sinh thi đại học đã tốt nghiệp, cũng đã vào đơn vị, hình thành một tư tưởng mới.

Đơn vị cũng bắt đầu xem thường sinh viên của đại học Công Nông Binh, cảm thấy lúc đó họ không học hành chăm chỉ, không có bản lĩnh như những sinh viên thi đậu đại học. Những lãnh đạo đều bắt đầu giao những hạng mục quan trọng cho những sinh viên vào đơn vị sau.

Tất nhiên Châu Ngạn cũng áp lực, nên trừ việc làm tốt công việc ra còn phải tự học, chuẩn bị thi lên thạc sĩ.

Không phải không nghĩ đến việc dựa dẫm vào quan hệ trong nhà, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến chuyện đó Châu Ngạn đều cảm thấy thiếu tự trọng, nhắc nhở bản thân không thể cúi đầu như vậy. Trước lúc cưới Tô Nam, anh ta đã thề phải chứng minh cho người trong nhà thấy, dù có cưới người vợ thế nào thì anh ta cũng đều có tương lai.