----
Ông chỉ bảo hai người đi lên đích thân kéo thằng nhóc kia ra đẩy lên chuyến tàu mà cậu vốn sẽ lên, về nói là đã đuổi tên đó đi xong xuôi cả rồi.
Nhưng Lưu Xuân Phương vẫn luôn cảm thấy không được an tâm.
Thiết nghĩ kiểu con trai coi trời bằng vung kiểu vậy không cho ăn một trận đòn ra trò thì sẽ có ngày còn quay lại tiếp tục quấy rầy Tiểu Mỹ thôi.
Chẳng lẽ ba nó trên danh nghĩa đúng thật đã đuổi cậu ta đi rồi, nhưng thực chất là giở trò hạ thủ sau lưng sao?
Nhìn thấy biểu cảm lên xuống thất thường trên mặt vợ mình, bí thư Tô bất lực nói:
"Tôi là một đảng viên kỳ cựu, nên không có chuyện tôi vi phạm nguyên tắc đâu."
Lưu Xuân Phương cũng là lo quá hóa hoảng, đến giờ bà mới nhớ rằng ông già nhà mình không phải là kiểu người như vậy, bà cười tươi rói nói:
“Thì đột nhiên ông lại nói không có cơ hội này nọ nữa nên tôi mới nghĩ quàng như vậy.”
Bí thư Tô lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói:
“Có một điều tôi chưa từng nói cho bà nghe đó là, thằng bé kia dẫn Tiểu Mỹ tới Thẩm Thành không phải là vào nhà máy làm công nhân đâu, mà là nó muốn nhập cư trái phép sang Hồng Kông."
Trong nhà này có ông là thích nghe những mẩu tin tức phát thanh nhất, còn bà Lưu Xuân Phương thì mưa dầm thấm lâu, nghe nhiều nên cũng biết nhập cư trái phép là cái gì, nên nghe xong bà bỗng kinh hoảng tột độ mà nhảy vọt xuống giường:
“Nhập cư trái phép á? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Bí thư Tô nhìn cây nến đang cháy lập lòe rồi chậm rãi nói:
“Nghe nói mẹ của Lục Thành đã bỏ rơi chồng con để chạy theo một người đàn ông giàu có từ sớm.
Khiến cho cậu ta bị cảnh ông nội và ba không yêu thương, nên từ nhỏ cậu ta đã trở thành một tay xã hội đen chơi bời lêu lổng, nhưng năm ngoái tôi đã đi thăm dò hỏi han một người bạn, mới biết chuyện thật ra không phải như vậy.
Mẹ cậu ta trước vốn là một tiểu thư giàu có, ở Hồng Kông cũng có họ hàng thân thích cho nên luôn muốn đưa con mình đến Hồng Kông để tìm người thân, nhưng để thực hiện được điều đó thì quá mạo hiểm vì Lục Thành còn nhỏ.
Với hai nữa, ba của Lục Thành lại không đồng ý, vì vậy cuối cùng đành phải rời đi một mình."
“Mẹ Lục Thành đi một cái là bặt vô âm tín nhiều năm.
Rất có thể người ba đã cẩu thả trong việc nghiêm dạy con cái, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì ông ấy không dành tình cảm cho con, mà bởi vì thằng nhóc đó có tính tự chủ mạnh, không ai kiểm soát được, cái tính không an phận có từ trong xương rồi, trong lòng luôn nghĩ về mẹ.
Tôi đã sớm biết trước sẽ xảy ra chuyện này nên dù thế nào đi chăng nữa cũng tuyệt không đồng ý để họ ở bên nhau, nhưng không ngờ cậu ta lại dũng cảm đến mức muốn đưa Tiểu Mỹ đi cùng.”
Mặc dù chuyện xảy ra đã lâu nhưng Lưu Xuân Phương đến giờ vẫn nơm nớp lo sợ.
Chỉ nghĩ đến việc con gái cưng của mình phải vào nam chịu khổ cùng kẻ khác là bà đã lo lắng cả đêm không ngủ được rồi, ấy vậy mà lão chồng bà lại nói con gái bà xuýt chút nữa thành kẻ nhập cư bất hợp khác ư?
Chuyện đó không phải lôi ra để đùa được, giờ có thể nói là thoát được hiểm họa trong gang tấc, chứ không cho dù có may mắn ngút trời thì con gái bà cũng không thể từ đó trở về được đâu, rồi có khi cả đời này bọn họ không thể nhìn thấy mặt nhau nữa.
Nghĩ đến khả năng đó, Lưu Xuân Phương tái mặt đi vì sợ hãi.
Thấy vậy, bí thư Tô lắc đầu bất lực và nói:
"Biết bà sẽ sợ đến vậy thôi mới ghìm lại không nói đó, giờ cứ yên tâm đi, tôi đã chuyển thư tay tìm đến người chiến hữu ở bên Thẩm Thành kia nhờ ông ấy chú ý bên đó cho rồi.
Bên kia mấy ngày trước đã gửi điện tín nói tên nhóc bên kia đã xuất phát, từ nay về sau bất luận sống chết đều không liên quan gì đến Tiểu Mỹ nhà chúng ta nữa.”
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến ông có thể thoải mái nới lỏng sự quản thúc cho Tiểu Mỹ tự trưởng thành.