An Ninh không hiểu, hỏi thẳng: “Phân hoá học là gì?”
“Phân hoá học … là thứ được rắc lên cây trồng để cây sinh trưởng tốt , sản lượng cũng có thể nhiều hơn.”
Lúc này An Ninh mới hiểu ra, thì ra phân hoá học được sử dụng cho mùa màng hoa màu, cô lập tức đứng dậy.
“Bác cả, cháu rất khỏe mạnh, cháu sẵn sàng làm việc.”
Nói xong, An Ninh trở nên hăng hái hơn, bắt đầu cõng chiếc sọt chất đá trên lưng, tốc độ di chuyển nhanh hơn trước.
Bác cả An nhìn An Ninh vội vàng cõng một cái sọt xuống núi, mình đã nói gì vậy, sao lại còn làm việc hăng hái hơn trước?
Rõ ràng là ông ấy đã khuyên cô nên về nhà.
An Tam Thành không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Bác cả nhà họ An, có chút ngạo mạn hỏi: "Anh cả, anh nói gì thế?"
“Anh không phải làm cho con bé về nhà sao? Sao hiện tại con bé còn làm hăng hái hơn thế?”
"Nói thừa, con cháu có bản lĩnh em có thể ngăn cản sao!"
Bác cả An chính trực nói, chán ghét nhìn An Tam Thành: "Em đang nhìn cái gì vậy? Tại sao còn không đi làm việc đi!"
An Tam Thành đi đến chỗ của mình, bắt đầu làm việc hăng say.
Cho dù làm không lại An Ninh cũng không nên quá mất mặt.
Trong lúc nhất thời, người trên núi Tây Sơn vô cùng hăng hái, nhưng sau nửa giờ, nguồn năng lượng này dần dần thả lỏng.
Không thể so sánh được, không thể so sánh được.
Mỗi người đều kiệt sức, nhưng tốc độ của An Ninh bên đó vẫn không hề suy giảm, cô không mệt sao?
Khi An Ninh đang cõng sọt đá thứ mười xuống núi, Tôn Đại Tráng đang đợi ở dưới đã ngăn cô lại.
“An Ninh, cháu nghỉ ngơi một lát đi, nghỉ ngơi một lát đi.”
Đổ đá xong, An Ninh đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn đội trưởng Tôn Đại Tráng, trầm giọng nói: “Đội trưởng, cháu không mệt.”
“Không được! Chú mệt thay cháu rồi, phải nghỉ ngơi."
Ánh mắt Tôn Đại Tráng không có vẻ gì là đang nói đùa. Vì đối phương là người đứng đầu lớn nhất nên An Ninh xách một chiếc sọt đi tới, ngồi xuống một cục đá.
Ba phút sau, cô muốn đứng dậy nhưng lại bị Tôn Đại Tráng ngăn lại.
“Vẫn chưa xong, đợi một lát.”
An Ninh nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Đến mấy giờ?”
Tôn Đại Tráng dứt khoát ngồi xuống tảng đá bên cạnh nói: “An Ninh, phần lớn người trên núi, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể mang mười sọt đá, chú chấm cho bọn họ 12 công điểm, cái này là nhiều nhất rồi.
“Cháu cõng sọt đá, chú cũng chỉ có thể chấm cho cháu 12 công điểm, không thể cho nhiều hơn, hiện tại cháu làm không sai biệt lắm rồi."
Tôn Đại Tráng chủ yếu cảm thấy công việc này để một cô gái làm, chỉ có thể trả 12 công điểm, ông ấy cũng xấu hổ.
Bị buộc phải nghỉ ngơi, An Ninh ngồi trên phiến đá nhìn về phía núi Tây Sơn trước mặt.
Trong đầu cô dần dần kết hợp hình dáng của toàn bộ ngọn núi phía Tây vào, hình thành các số liệu đường cong.
“Đội trưởng, tại sao không dùng dụng cụ?”
“Hả?”
Tôn Đại Tráng hả một tiếng, không quay đầu lại nói: “Không phải có sọt sao?”
“Thứ này trông không có gì chắc chắn, nhưng lại không tốn tiền, chúng ta có thể tự mình làm được."
An Ninh đứng dậy, đi đến bên cạnh Tôn Đại Tráng.
"Cháu không nói đến việc vác sọt, cháu đang nói đến việc dùng ròng rọc để vận chuyển đá xuống núi, không cần nhân lực để vận chuyển, có thể gia tăng tốc độ và sẽ di chuyển được nhiều đá hơn."
“Đá nhiều, phân hoá học nhiều, mùa màng hoa màu thu hoạch nhiều, hạt giống nhiều."
"Ròng rọc gì?"
Tôn Đại Tráng liếc nhìn núi Tây Sơn rồi tiếp tục nói: "Chúng ta vẫn luôn làm việc như vậy, chúng ta không biết làm cái khác."
“Cháu có thể thử không? "
Bất cứ điều gì có lợi cho việc trồng trọt và hạt giống, An Ninh đều sẵn sàng làm.
Một thiết bị ròng rọc đơn giản, không khó.
Tôn Đại Tráng tuy không hiểu rõ lắm, nhưng ông ấy hiểu An Ninh sẽ không cõng đá trên lưng nữa.
"Được, cháu tự mình làm đi."