Chương 42

Vừa mới chuẩn bị thức ăn cho gà xong, An Ninh liền thấy gà trống đi từ cửa vào trong nhà, năm con gà mái nghe lời đi theo ở phía sau.

“Nó đã trở về.”

Trong giọng nói của An Ninh mang theo sự kinh ngạc và vui mừng, thật là đúng giờ.

“Còn không phải sao, bọn nó biết, ở bên ngoài ăn không đủ no, không phải sẽ trở về nhà sao.”

Mấy con gà lập tức đi tới cái máng cho gà ăn kia, bắt đầu mổ thức ăn ở bên trong từng chút một.

An Ninh tò mò ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bọn nó, tò mò dùng tinh thần lực tiếp xúc với con gà trống kia.

Gà trống nâng đầu lên rất nhiều lần, giống như có thứ gì đang chạm vào nó, nhưng mà nó lại không tìm thấy được, cúi đầu tiếp tục ăn.

Cũng không biết An Ninh đã ngồi xổm bao lâu, cho đến khi cổng lớn kêu lên hai tiếng leng keng, An Ninh ngồi xổm nghiêng đầu, thấy anh cả cưỡi xe đạp đi vào, đặt một chân xuống đất để phanh lại, anh hai đang ngồi ở phía sau nhảy xuống.

“Em gái, tránh sang một bên!”

“Trời ơi thằng hai, mày không biết năng lực của chính mình sao, hơn 60kg đè hư em gái thì làm thế nào!”

An Quốc Khánh cũng chưa xuống xe, chỉ dùng một tay liền túm chặt An Quốc Minh sắp ngã.

“Quá vui nên em đã quên mất.” An Quốc Minh xấu hổ gãi đầu.

“Được rồi, anh đi trả xe đạp.”



An Quốc Khánh lượn một chút ở trong sân, xoay tay lái một cái, giẫm chân lên, liền đi ra ngoài.

An Quốc Minh lại lấy một cái khăn lụa màu đỏ từ trong túi ra.

“Em gái, đây là cho em, anh và anh cả cùng nhau mua cho em, chị dâu cả nói em hái được nhiều nấm nhất.”

An Ninh nhận lấy khăn lụa màu đỏ mà An Quốc Minh đưa, thứ này dùng để làm gì vậy?

Nhưng cô không hỏi, mà đi theo An Quốc Minh vào nhà.

“Ba, mẹ, con đã trở về, con mượn xe đạp của trưởng thôn để đi, tặng cho trưởng thôn hai cái bánh nướng.”

“Nấm thì con đã tìm được cách, 30 xu một ký, con bán tổng cộng được 27 ký, bán được tám đồng tiền, tiêu một đồng tám mua cho em gái một cái khăn lụa màu đỏ.”

An Quốc Minh lấy tiền ra, đặt ở trên giường đất.

Chu Quế Phân ở bên cạnh không có duỗi tay ra, nhưng Lâm Thúy Hoa từ trước tới nay đều không phải một người mẹ chồng độc ác, bà ấy nói thẳng: “Vợ của thằng cả, tiền bán nấm con tự lấy đi đi.”

Đã lập gia đình, cũng nên nghĩ đến gia đình nhỏ của mình.

“Mẹ, nơi này còn có của em gái, em gái hái rất nhiều, con chỉ hái được mười ký, con chỉ lấy ba đồng tiền thôi.”

Chị dâu cả duỗi tay đếm tiền, chỉ cầm ba đồng tiền, không lấy nhiều hơn một xu.

Lâm Thúy Hoa chỉ vào tiền ở trên giường đất nói: “An Ninh, con tự lấy tiền đi.”



Vốn dĩ An Ninh không cần, nhưng mà nghĩ tới lời dạy dỗ của An Tam Thành, cô vẫn cầm lên, anh em ruột cũng cần tính toán rõ ràng, cô nhớ kỹ.

Chia tiền xong, anh cả cũng đã trở lại, thịt gà ở trong nồi cũng toả ra mùi thơm.

Lâm Thúy Hoa giữ nấm lại, đổ miến và khoai tây vào, lại trộn bột ngô cùng với bột mì để làm bánh bột ngô, tiếp tục nấu, bữa cơm này tuyệt đối là tiêu chuẩn ăn tết.

“Ăn cơm ——”

Tiếng gọi ăn cơm tiêu chuẩn này của Lâm Thúy Hoa vang lên, tốc độ của người nhà họ An hôm nay đều không chậm, làm An Ninh hơi nghi ngờ có phải cơ thể của cô có tật xấu gì hay không, sao tốc độ lại trở nên chậm hơn vậy?

Nhưng sau khi một chậu thịt gà đặt ở trên bàn, mọi ý tưởng đều biến mất, thơm quá.

“Thằng ba, con đưa cho nhà bác cả của con một bát đi.”

“Vâng!”

An Quốc Bình bưng bát mà Lâm Thúy Hoa đã sớm chuẩn bị tốt, liền chạy vèo một cái, lúc chạy còn biết dùng tay để bảo vệ bát, cho dù cậu ấy bị ngã, cũng không thể làm đổ thịt được.

Người nhà họ An cũng không động đũa, vẫn luôn chờ An Quốc Bình trở lại, An Tam Thành mới cầm chiếc đũa lên, nói một câu: “Ăn cơm.”

An Ninh đã sớm không thể chờ nổi, cô gắp trước một miếng thịt, cũng không biết là bộ phận gì, chỉ biết lúc ăn vào trong miệng, mềm mại và rất thơm, mùi thơm đặc trưng của thịt, ăn ngon.

Cô rất thích.

Đúng rồi, lúc anh hai ở trên núi, hình như muốn nói chuyện về gà rừng, hiện tại cô rất có hứng thú.