Chương 39

An Tam Thành đánh thật!

Ông ấy cầm một chiếc giày, nhảy bằng một chân đuổi theo An Quốc Minh, thế mà vẫn có thể đuổi kịp.

An Quốc Minh bỏ chạy sau khi bị đánh, chân cũng không ngừng chuyển động, nhưng thần kỳ chính là anh ấy có thể tự vấp chân trái với chân phải của chính mình, cứ đi được hai bước liền ngã một cái.

Lần đầu tiên An Ninh nhìn thấy người như vậy, gen của người ở Tinh Tế đã được mở rộng, thể trạng cơ thể của người nào cũng tốt hết, không có cơ thể nào mất cân bằng như vậy.

“Em gái ——”

An Quốc Minh chạy về phía An Ninh, tìm kiếm một chút che chở, nhưng mà An Ninh linh hoạt tránh ra.

“Ba đánh anh, chắc chắn là ba đúng.”

Thật ra An Ninh cũng không biết là ai đúng, nhưng cô biết An Tam Thành không dùng nhiều sức để đánh, chỉ là tiếng nghe hơi to thôi.

Hơn nữa An Tam Thành là người quyết định mọi chuyện ở nhà họ An, cô là nhân vật nhỏ bé, đương nhiên muốn nghe theo người quyết định rồi.

An Quốc Minh nhìn An Ninh tránh ra, đảo mắt một vòng, tất cả mọi người đều tránh không nhìn, không nhìn thấy, đừng tìm tôi, tìm tôi cũng vô dụng.

Anh ấy tức giận lẩm bẩm hừ hừ hai tiếng, dứt khoát không chạy nữa, đặt mông ngồi dưới đất.



“Ba, ba đánh đi, con không chạy được nữa, lại chạy tiếp sẽ không thở được nữa.”

An Tam Thành hừ lạnh một tiếng, đi giày vào.

“Con nghĩ hay lắm, con nói ba đánh thì ba liền đánh sao!”

An Tam Thành cũng chỉ định hù dọa con trai của mình thôi, ông ấy ngồi đối diện với An Quốc Minh, chờ An Quốc Minh thở đều, mới mở miệng.

“Thằng hai, con biết vì sao ba đánh con không?”

“Con không kiếm được tiền.”

An Tam Thành lập tức cởi giày, mắt thấy chính mình chuẩn bị lại bị đánh một lần nữa, An Quốc Minh ôm đầu chạy trốn.

Cuối cùng An Tam Thành cũng không có ra tay, đi giày lại lần nữa, nói với bọn họ: “Mọi người vào nhà đi.”

Người ở ngoài phòng, đi theo An Tam Thành vào nhà, An Ninh đi ở cuối cùng, kéo An Quốc Minh lên.

“Ha ha, vẫn là em gái tốt nhất.”

An Ninh mỉm cười, không nói cho An Quốc Minh, thật ra cô muốn nhìn trò vui một chút, thiếu vai chính thì không tốt.

Ở giữa phòng ở phía Tây, An Tam Thành và Lâm Thúy Hoa ngồi ở trên giường đất, ba anh em, An Ninh cùng chị dâu cả đứng ở phía đối diện.



“Thằng hai, con đã thông minh từ nhỏ, nhưng sự thông minh này luôn được dùng ở nơi khác, ba biết con không muốn sống ở trong thôn, học nghề thì con lại không chịu khổ được, cho nên dù nhà ta đang khó khăn, cũng cho con tiền để con đi ra ngoài tìm cách kiếm tiền.”

“Nhưng con thì sao, về nhà liền nói cho mọi người biết con không kiếm được tiền, mọi người trong nhà còn không biết đã xảy ra chuyện gì, không phải là con cảm thấy chúng ta cũng không thông minh bằng con, con có nói thì mọi người trong nhà, mọi người cũng không hiểu sao.”

“Nhưng con nhìn xem nguyên nhân mất tiền hai lần này đi, có phải do đầu óc không? Đó là do con ngu ngốc!”

An Tam Thành nói tới đây, không nhịn được giọng hơi lớn tiếng một chút.

“Từ nhỏ ba đã nói với mấy đứa, phải dựa vào nhau, cho dù lần đầu tiên con trở về và nói rõ mọi chuyện, lần sau đi mang theo anh cả của con, hoặc là em trai của con đi, lần thứ hai con cũng không bị mất nhiều đến mức như vậy.”

“Nếu tự mình làm không được, tại sao lại không thể mở miệng ra nói với mọi người ở trong nhà? Không nói với mọi người ở trong nhà, con còn hi vọng vào ai có thể thực sự giúp đỡ con.”

An Tam Thành nói xong, làm cho đầu của An Quốc Minh càng ngày càng cúi thấp hơn.

Đúng là anh ấy đã sai rồi.

An Ninh đang định xem diễn, cảm nhận được bầu không khí áp lực, cô không thích cho lắm, nghĩ lại những gì vừa mới nghe được, cô mở miệng nói: “Anh hai, sau này em sẽ đi theo anh, thể trạng cơ thể của em rất tốt, em có thể giúp anh đánh nhau.”

“Còn có anh nữa, thằng nhóc thúi này, lúc còn nhỏ bị bắt nạt thì biết tìm anh cả, đến khi thật sự xảy ra chuyện lại giống như con gái sợ hãi đến mức không dám lên tiếng.”

“Đúng vậy anh hai, mặc dù em không đánh bại được anh cả, nhưng dù sao cũng mạnh hơn chị một chút, em cũng có thể đi theo anh.”