Chương 38

Vừa tới cổng nhà họ An, bước chân của An Ninh càng nhanh, chạy vài bước liền vào trong sân.



"Mẹ ơi, gà rừng!"



Lâm Thúy Hoa đang ở trong nhà phủi nhẹ vào tạp dề rồi bước ra ngoài, nhìn thấy gà rừng giống như gặp lại người thân đã thất lạc từ lâu.



"Ây da, ở đâu ra vậy? Mập như vậy."



Lâm Thúy Hoa cầm con gà rừng lên, nhìn trái nhìn phải, cầm trên tay cảm nhận thử rồi nói: "Chắc phải năm sáu cân, cũng thật béo.”



Lúc này, An Tam Thành, An Quốc Khánh, An Quốc Bình còn có chị dâu đang làm nấm trong sân đi tới vây quanh nhìn con gà rừng lớn, cười vui vẻ.



"Gà rừng đuổi theo anh hai, con đυ.ng phải nên đánh chết."



An Ninh nói xong, An Quốc Minh cảm thấy tất cả những bài học anh ấy dạy cô trên đường đi về nhà đều vô ích, chỉ cần nói câu tiếp theo là được ... tại sao nhất định phải nhắc anh ấy làm gì?



"Trời ạ, thằng hai em thực sự càng ngày càng vô dụng, ngay cả một con gà rừng cũng không xử lý được, lại bị gà rừng đuổi khắp núi, thật mất mặt!



An Quốc Khánh là người đầu tiên trêu chọc An Quốc Minh, An Quốc Bình ở bên cạnh cười khúc khích.



"Được rồi, thằng cả con đem gà rừng xử lý để mẹ con đem đi hầm, ngày mai là có thể ra đồng làm ruộng, hôm nay ăn tốt một chút."



An Tam Thành mở miệng, An Quốc Khánh lập tức hành động, An Quốc Bình cũng đi đun nước nóng.





Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả tiếp tục xử lý nấm, ăn một ít và bán một ít.



"Chị dâu, những cây nấm này chị định bán không? Em có cách."



An Quốc Minh rất có hứng thú đối với mọi vấn đề liên quan đến buôn bán, chị dâu cả cũng biết điều này, nhưng cô ấy không nói gì mà nhìn Lâm Thúy Hoa.



Cô ấy biết trong gia đình này, em hai không muốn làm ăn.



An Quốc Minh cũng biết, anh ấy đang ngồi xổm bên cạnh Lâm Thúy Hoa, cố gắng lấy lòng bằng vẻ mặt tươi cười.



"Mẹ, mẹ để con đi đi. Những cây nấm này còn tươi có thể bán được."



Lâm Thúy Hoa không nói gì, An Tam Thành ở một bên lại lên tiếng.



“Thằng hai, không phải là ba mẹ không cho con đi, con có đầu óc tốt, không phải không có năng lực buôn bán, gia đình cũng cho con thử, nhưng hai lần trước con không kiếm lại được một đồng nào, chuyện này khi nào con nói rõ ta, thì lúc đó lại nói chuyện buôn bán tiếp.”



Lời nói của An Tam Thành khiến An Quốc Minh cúi đầu, có chút xấu hổ.



"Ba ——"



An Quốc Minh ngẩng đầu kêu lên, mặt đỏ bừng vì bị nghẹn, anh ấy thực sự rất xấu hổ khi nói ra điều đó, nhưng bây giờ có rất nhiều cơ hội kiếm tiền ở trước mắt, không để anh ấy đi thực sự quá khó chịu.



“Ba!”



An Quốc Minh nhắm mắt lại, dứt khoát nói: “Lần đầu tiên con kiếm được tiền, nhưng có người tới kiểm tra, con chạy chậm nên phải tốn tiền mua bình an, tiền không cầm về được.”





Nói xong, An Quốc Minh dứt khoát buông ra nói, bọn họ đều là người nhà, mất mặt cũng không đến bên ngoài.



"Lần thứ hai, con cũng kiếm được tiền, còn kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại bị người ta nhắm tới, con đánh không lại, lại dùng tiền mua bình an, cho nên tiền không lấy lại được."



An Tam Thành, người đang ngồi trên ghế, đứng dậy, đi tới trước mặt An Quốc Minh hỏi: "Ý con là con kiếm được tiền, nhưng vì quá yếu nên con đã tiêu hết tiền để mua bình an?"



An Quốc Minh gật đầu.



"Bụp" một tiếng, An Quốc Minh xoa đầu mình.



"Ba, ba đánh con làm gì?"



"Đánh con làm gì? Ba còn muốn đá con nữa kìa!"



An Tam Thành vừa nói vừa cởi giày ra.



"Thằng nhóc thúi này, ba còn tưởng rằng con chưa kiếm được tiền, không có năng lực, ai ngờ là vì chuyện này!



“Nhà chúng ta nhiều người như vậy, con dẫn theo một người không được sao!”



"Con đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội kiếm tiền!"



"Cái đồ phá của này!"