Chương 27

Khi An Quốc Minh nhìn An Ninh, miệng và má của cô toàn là màu đen, thậm chí còn có vài sợi lông chim đen cháy và giòn dính, trong mắt tràn ngập sự vô tội nhìn anh ấy.



Răng An Ninh đã cắn mất một nửa con chim sẻ, tiếng kêu của An Quốc Minh khiến cô chớp mắt, miễn cưỡng lấy con chim sẻ ra khỏi miệng.



"Nó có rất ít lông, không sao cả, em nghĩ nó có thể ăn được."



Mũi của An Quốc Minh đột nhiên cảm thấy hơi chua xót. Trước đây em gái chậm chạp và không nói được, bọn họ đều là những cậu bé hiếu động, hầu như không chơi với cô, cũng chưa từng cùng nhau ăn chim sẻ.



"Em gái, lông ít cũng không được, nó không ngon đâu."



"Anh hai sẽ lại bắt cho em, em muốn ăn bao nhiêu cũng được." Nói xong, An Quốc Minh lấy con chim sẻ trong tay của An Ninh.



Hả? Không hề di chuyển chút nào.



Ngoài bàn tay đen ra thì trong tay An Quốc Minh không có gì khác.



Anh ấy ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt có chút tức giận của An Ninh.



Ánh mắt An Ninh giống như con sói đang canh giữ con mồi, gần như muốn nhe răng ra cắn, trong mắt tràn đầy: Đây là của em.



An Quốc Minh bị làm cho dở khóc dở cười, trước tiên anh ấy thả bàn tay lấy con chim sẻ xuống, theo như thực lực của anh ấy, tuyệt đối sẽ không có khả năng lấy được.



"Em gái, anh không muốn ăn, anh sẽ dạy em cách ăn."



An Ninh hỏi với ánh mắt nghi ngờ, "Thật sao?"





"Thật."



An Ninh nhìn An Quốc Minh không giống như đang giả vờ, chậm rãi thả tay đang cầm con chim sẻ ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con chim sẻ.



"Em xem, chà sạch những chiếc lông chim sẻ bị cháy ở bên ngoài, đây là thịt bên trong, còn đây là thịt ức ăn ngon nhất."



An Quốc Minh đưa miếng thịt chim sẻ xé nát cho An Ninh, An Ninh dùng hai ngón tay kẹp lại, cho vào miệng.



An Quốc Minh vẫn luôn chú ý tới An Ninh, anh ấy thề rằng mình đã nhìn thấy những vì sao sáng trong mắt An Ninh, em gái rất vui vẻ.



Có thể kêu anh cả và em trai bắt nhiều chim sẻ hơn, còn về bản thân anh ấy, thì thôi bỏ đi, không thể luôn va vào cây được.



Rất nhanh An Ninh ăn xong một con chim sẻ nhỏ, cô chỉ nếm thử một chút thôi, nhưng ăn xong một con thì dù thích đến mấy cô cũng không thèm ăn nữa, con còn lại là của anh hai, cô cũng không thèm nhìn.



“Đây.”



An Ninh lập tức lắc đầu nói: “Không được, một người một con, công bằng.”



“Anh hai không thích cái này, thịt ít quá, một ngày nào đó lên núi bắt một con gà rừng mới ngon."



Gà rừng? An Ninh tự nhiên không biết, cô hỏi lại một lần nữa để xác nhận, An Quốc Minh vẫn không muốn ăn nên cô mới nhận lấy, học theo lời An Quốc Minh vừa dạy, tự mình ăn hết một con.



Hai anh em vừa ăn xong thì chị dâu đi vào phòng bếp, nhìn cái miệng đen thui của hai anh em rồi nói: "Đi rửa mặt nhanh lên, đến giờ ăn rồi.”



"Em biết rồi chị dâu.”





“Dạ, chị dâu.”



Hai người đứng dậy đi ra ngoài sân rửa tay, nước vừa đổ ra, chưa kịp rửa tay xong thì đã thấy một tượng đất đang bước vào cửa.



"Em ba?"



An Quốc Bình vừa bước vào cổng liền nheo mắt gọi một tiếng "Anh hai", gọi xong liền cúi đầu vội vàng đi vào.



An Quốc Minh ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn và chặn đường An Quốc Bình lại.



“Ngẩng đầu lên, để anh xem thử.”



An Quốc Bình không tình nguyện, nhưng cậu ấy lại sợ anh hai nên chậm rãi ngẩng đầu lên.



An Ninh ở một bên cũng chú ý tới, cô nhìn thấy vết thương trên mặt An Quốc Bình, hình như là bị đánh.



“Là ai đánh em vậy?”

An Ninh tức giận hỏi, bước một bước đến bên cạnh An Quốc Bình, theo hiểu biết của cô, mọi người trong nhà họ An đều được cô bảo vệ.



Huống hồ, ngày đầu tiên cô đến, mọi người đã cùng nhau chiến đấu.



“Có phải là người nhà họ Trần không?”



An Quốc Minh hỏi xong, An Quốc Bình gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Là Trần Minh Dương cùng với Miêu Đại Ngưu, Miêu Nhị Ngưu.”