Chương 28

An Ninh ở một bên không biết những người này, nhưng họ Miêu và họ Trần, chắc chắn có liên quan đến Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng, tức là có liên quan đến cô.



"Bọn họ ở đâu? Em dẫn chị tới, chị sẽ đánh lại họ."



An Quốc Bình vội vàng ngăn lại và nói: "Chị, anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nhà bọn họ có tận mấy người đấy, chị lại có cánh tay nhỏ chân nhỏ."



"Em gái, đừng lo lắng, ngày mai chủ nhật bọn họ sẽ không đến trường, nhất định sẽ lên núi, đến lúc đó rồi nói." Trong mắt An Quốc Minh có kế hoạch nói: "Một người cũng không thể trốn thoát."



An Quốc Bình điên cuồng gật đầu.



"Đúng đúng, nghe anh hai nói, cha nói đầu óc của anh hai học tập không tốt, nhưng trong bụng có rất nhiều biện pháp."



Trong bụng có nhiều biện pháp là ý gì? Không phải là ruột già hay ruột non sao? An Ninh không hiểu, nhưng cô hiểu một điều, đó là ngày mai lại đánh.



“Đến lúc đó nhất định phải gọi em.”



Chuyện đánh nhau này, cô không thể bỏ lỡ, không có lý do nào khác, đơn giản là thích.



An Ninh nói xong liền đi rửa mặt rửa tay chuẩn bị ăn cơm.



An Quốc Bình khó hiểu hỏi: “Sao phải gọi chị đi?”



Cậu ấy không biết An Ninh đã trở thành người có vũ lực nhất trong gia đình.



An Quốc Minh vỗ vỗ vai cấu ấy nói: "Sau này em sẽ biết."





An Quốc Bình bối rối, nhưng không hề do dự, đi rửa tay, thay quần áo rồi ăn cơm trước.



Khi mọi người trong nhà họ An ngồi xuống, An Tam Thành hỏi thăm vết thương của An Quốc Bình, sau khi biết An Quốc Minh quản chuyện này thì ông ấy cũng không hỏi nữa.



Lâm Thúy Hoa đứng dậy đi luộc một quả trứng, sau đó lăn cho con trai để giảm sưng.



Bữa tối ăn bánh ngô, phần đế giòn, bột mềm và ngọt, An Ninh lại mê mẩn.



Trong hai ngày kể từ khi cô đến đây, cô đã nếm thử nhiều loại đồ ăn, mỗi món đều có vẻ mới lạ và thú vị đối với cô.



“Đừng chỉ ăn bánh bột ngô, miến cũng rất ngon.”



Lâm Thúy Hoa gắp cho An Ninh một đũa miến, An Ninh dùng đũa gắp lên đưa vào miệng.



Mềm mịn, từng sợi miến đều chứa nước súp, có cả hương vị của bắp cải, An Ninh cảm thấy mọi vị giác trên đầu lưỡi đều được mở ra.



Ngon quá!



Thỉnh thoảng cắn một miếng bánh bột ngô, một miếng miến, thêm chút bắp cải hầm cùng khoai tây mềm mại, sau bữa ănAn NInh cảm thấy thỏa mãn, tinh thần lực đều lười biếng lại hài lòng duỗi người ra.



Sau khi bữa ăn kết thúc, trong khi chị dâu đang dọn dẹp bát đĩa, Lâm Thúy Hoa hiếm khi có thời gian rảnh rỗi và định đến cây liễu lớn ở đầu thôn để trò chuyện.



An Tam Thành không thích ra ngoài trò chuyện nên cùng con trai cả ở nhà đan sọt, còn em trai An Quốc Bình thì lấy sách, tự mình tìm chỗ ngồi và bắt đầu đọc sách.





Trong phút chốc chỉ còn lại hai người nhàn rỗi là An Ninh và An Quốc Minh.



“Anh hai, khi nào anh đến lớp xóa mù chữ?”



Cô vẫn đang suy nghĩ về việc học chữ.



“A, hiện tại liền đi.”



An Ninh theo An Quốc Minh ra khỏi nhà, đi về phía nhà kho trả lại dụng cụ, lớp xóa mù chữ ở ngay bên cạnh.



Trời vừa mưa, đường có chút lầy lội, việc đầu tiên hai người làm khi đến lớp xóa mù chữ là tìm một cây gậy gỗ nhỏ và cạo bùn dưới giày.



"Quốc Minh, Quốc Minh, ở đây!"



Một người đàn ông trạc tuổi An Quốc Minh đang gọi anh ấy tới.



"Anh hai đi đi, em một mình cũng không sao."



An Ninh ngồi xuống trên một chiếc ghế dài, lưng thẳng, hai tay đặt trên chân, trông đặc biệt ngoan ngoãn.



An Quốc Minh cảm thấy không có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng đều ở cùng một cái sân nên đi tới tìm bạn bè.



Lớp học xóa mù chữ vào mùa hè được tổ chức trong sân, có vài chiếc ghế dài, trước mặt có một chiếc bảng đen đơn giản để thanh niên trí thức tới dạy mọi người học.



"Xin chào, ở đây có ai ngồi không?"