Chương 19

Giữa trưa, An Ninh ăn bốn bát cơm hạt cao lương, một ít khoai tây luộc, còn có hành lá chấm nước tương cùng mấy miếng dưa chua.

“Sao con không ăn trứng gà?”

Lâm Thúy Hoa dùng chiếc đũa chỉ vào trứng gà ở trên mặt bàn, An Ninh buông bát cơm ở trong tay nói: “Con ăn ngay bây giờ đây.”

An Ninh cầm trứng gà đập lên trên mặt bàn vài cái, bóc hai ba lần liền bóc xong vỏ trứng gà.

Trứng gà màu trắng và căng bóng, hoàn toàn không có mùi tanh như trứng ở Tinh Tế, An Ninh cắn một miếng, rất mềm mại, ăn ngon.

“Em gái, chấm nước tương ăn ngon hơn.”

Anh hai ở bên cạnh đẩy bát nước tương lớn lại đây, An Ninh nửa tin nửa nghi ngờ chấm một ít, trứng gà thêm một chút vị mặn, đúng là ăn ngon hơn.

Cô mím miệng và híp mắt cười với An Quốc Minh, An Quốc Minh buồn cười hỏi: “Như thế nào, có vị gì?”

Có vị gì sao? An Ninh cảm thấy hình như anh hai của nhà mình không được thông minh cho lắm.

“Vị trứng gà.”

“Ha ha ha ha ha! Em gái nói rất đúng, đầu óc của thằng hai có vấn đề rồi, trứng gà còn có thể có vị gì chứ.”



Anh cả ở bên cạnh cười nhạo, còn kém đập bàn và cười lớn, không có nhiều cơ hội để chê cười thằng hai.

An Ninh nhìn người nhà đều cười ha ha, anh hai cũng không tức giận, cô thích loại cảm giác này, tuy cô cũng không nói được đây là cảm giác gì, nhưng mà cô thích, rất thoải mái.

Còn lúc cô ở tinh tế, không có bất kỳ người thân nào.

Sau khi nhà họ An ăn xong cơm trưa, chị dâu cả và Lâm Thúy Hoa thu dọn bát đũa cùng nhau, An Ninh lại một lần nữa không thể chen tay vào, theo lời của Lâm Thúy Hoa nói: Tổng cộng chỉ có mấy cái bát như vậy, còn phải có đến ba người làm sao.

An Ninh không giúp đỡ được, cũng không có rảnh rỗi, mà cùng những người khác trong nhà họ An đi ra ruộng cùng nhau.

An Tam Thành đi ở đằng trước, anh cả cùng anh hai đi ở giữa, An Ninh ở cuối cùng, đi được nửa đường thì gặp toàn bộ gia đình của bác cả nhà họ An.

Bác cả nhà họ An, An Đại Thành có ba con trai, hai người đã có gia đình, còn dư lại một người thì bằng tuổi với An Ninh, trong nhà không có con gái.

Phía trên nhà họ An không có người lớn tuổi nào, cũng có nghĩa là ông nội và bà nội của An Ninh đã qua đời từ sớm, toàn bộ nhà họ An đều do bác cả nhà họ An một tay gánh vác.

Một nhánh nhà họ An này chỉ có ba anh em, ở giữa còn có An Nhị Thành, nhưng mà lúc trẻ tìm được người yêu ở trong thành, nên đi huyện thành cùng người yêu, tuy rằng không phải là ở rể, nhưng cũng không khác ở rể lắm.

Lúc An Ninh kết hôn, An Nhị Thành gửi đồ qua bưu điện tới đây, không thể xin nghỉ phép ở đơn vị nên không trở về.



“An Ninh, đầu cháu không bị sao chứ?”

Bác cả nhà họ An hỏi thăm An Ninh, An Ninh chạy chậm tới bên cạnh bác cả nhà họ An.

“Bác cả, cháu không có việc gì. Bác sĩ nói cơ thể của cháu rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bác cả nhà họ An cũng lag người ít nói, ông ấy đã hơn 50 tuổi, nhìn có vẻ vô cùng già, lưng cũng đã cong.

Mọi người nhà họ An đi đến ruộng một cách rầm rộ, dọc theo đường đi, càng ngày càng nhiều người tham gia vào, đều đã ăn xong cơm trưa nên xuống ruộng làm việc.

Tới hai đầu bờ ruộng, kế toán Lưu cùng đội trưởng Tôn Đại Tráng đã tới rồi, đang chia công cụ cho mọi người, vẫn làm công việc của buổi sáng.

Người nhà họ An cũng đi theo mọi người lên phía trước, phía trước An Ninh là An Quốc Minh.

“Cháu đừng lấy cái này, cái này quá dễ sử dụng, cho cháu dùng thì quá phí.”

Một bàn tay của An Quốc Minh còn đang cầm cái cuốc, dở khóc dở cười nhìn kế toán Lưu.

“Chú Lưu, chú thật đúng là chói lọi khinh thường cháu.”