Diệp Thu Thu không quan tâm nhà trọ hay gì đó, cô chỉ muốn kết hôn thật nhanh sau đó đi tìm Cố Đông.
“Anh có một nơi cho tôi ở là được.”
Cô rèn sắt ngay khi còn nóng: “Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi, người nhà tôi chỉ cho tôi thời gian ba ngày tìm một đối tượng kết hôn, chậm nhất là ngày mai, anh phải đi đăng ký kết hôn với tôi, nếu muộn thì vợ tới tay liền chạy mất.”
Cố Thời Úc: “...”
Diệp Thu Thu phát hiện Cố Thời Úc đang thất thần, vươn tay quơ quơ trước mặt anh: “Cố Thời Úc, anh có đang nghe tôi nói hay không?”
Ngón tay trắng như tuyết thiếu chút nữa đã chạm vào mặt anh, Cố Thời Úc choáng váng, phục hồi lại tinh thần.
“Nghe rồi.”
Anh ho nhẹ một tiếng, hóa giải tâm trạng căng thẳng: “Nếu được thì tôi muốn đi gặp người nhà của em, có được không?”
Diệp Thu Thu gật đầu: “Cũng được, bọn họ mà thấy anh thì sẽ chết tâm thôi.”
Diệp Thu Thu đưa Cố Thời Úc trở về nhà họ Diệp, Cố Thời Úc theo cô đi vào cửa nhà, nhưng lại không thấy bất cứ người nào.
Trên mặt tường nhà họ Diệp treo đầy giấy khen từ tiểu học đến cấp 3 của Diệp Thu Thu, một cô gái có thành tích tốt như vậy, đến năm lớp mười lại bỏ học vào học nghề trong tiệm cơm, đến Cố Thời Úc cũng nghĩ không ra tại sao nhà họ Diệp lại đối xử với cô như vậy.
Trong phòng khách thoáng một mùi khó ngửi, bởi vì chén bát bẩn tối hôm qua đến giờ vẫn còn nằm trong chậu nước, Diệp Thu Thu có chút ngượng ngùng nói: “Bình thường trong nhà không phải như thế, nếu tôi biết trước sẽ dẫn anh về nhà thì đã rửa chén từ lúc sáng rồi.”
Cô cảm thán nói: “Từ nhỏ đến lớn, tôi đều là người rửa chén, tiệm cơm mười giờ tan tầm, tôi về nhà còn phải rửa chén cho bọn họ rồi mới có thể tắm rửa ngủ nghỉ. Cố Thời Úc, tôi có điều muốn nói, sau khi kết hôn, tôi có thể nấu cơm nhưng anh phải rửa chén mới được.”
Cố Thời Úc có chút đau lòng, cô gái tốt như vậy, sau này nhất định không thể để cô rửa chén.
Không biết Phùng Hà Hương và Diệp Trường An bao giờ mới về, Diệp Thu Thu không chịu được mùi hương này, thở dài, xắn tay áo lên: “Tôi đành rửa chén cho bọn họ thêm một lần cuối cùng nữa vậy.”
Cố Thời Úc nhận khăn lau trong tay cô, đẩy cô ra khỏi nhà bếp, mùi hương ở nhà bếp quá nặng, vẫn là để cô ở phòng khách đi: “Để đó cho tôi, sau này em không cần rửa chén.”
Diệp Thu Thu: Người đàn ông này... không tệ.