Chương 19

Hiện tại gạo đã ăn gần hết, nếu Lục Hạ không kiếm được tiền mua sữa bột trong thời gian ngắn, sẽ phải mua thêm gạo và xay thành cháo.

Lục Hạ cầm thùng xốp lên: "Bà nội Ngô, ông nội Triệu, con ra ngoài trước, làm phiền ông bà giúp con chăm sóc Mãn Mãn."

"Ăn cơm rồi hãy đi, ta sắp làm xong rồi."

"Con đã mang theo bánh ngô, bây giờ con phải đi nhanh lấy kem, thừa dịp học sinh buổi chiều đi học bán thêm một chút."

"Sao con phải vội vàng như vậy, có thể đợi đến khi tan học."

Lục Hạ mỉm cười, phất phất tay, vội vàng rời đi.

Bà nội Ngô nhìn bóng lưng cô, thở dài: "Tiểu Hạ thật là quá liều mạng, nghỉ ngơi từ từ một chút cũng không được."

Ông nội Triệu: "Cố gắng như vậy, hai người bọn họ nhất định có thể vượt qua được."

Lần này Lục Hạ mạnh dạn hơn nhiều, cô mua vào hai trăm đồng trong một lần, đồng thời cô cũng mang theo chăn bông của mình để che thùng xốp, giúp cách nhiệt tốt hơn.

Cô mang thùng xốp đi dọc theo khu nhà để bán và nhanh chóng thu hút những đứa trẻ chuẩn bị đến trường.

Vào thời điểm cô gần đến trường đã bán được hơn ba mươi mấy que.

Trường gần nhất là một trường học dành cho trẻ em con cháu của cán bộ công chức một số nhà máy trong vùng, bao gồm cả trường tiểu học và trung học cơ sở, với hơn 2.000 học sinh.

Cha mẹ của học sinh có ít nhất một người là công nhân, đại bộ phân có điều kiện gia đình tốt, trong túi thường có vài đồng vài xu tiền tiêu vặt.

Lục Hạ đứng ở cổng trường từ sớm, ngoài cô ra còn có hai quầy hàng.

Một người bán kẹo mạch nha và người kia bán thạch.

Lục Hạ đến gần, sắc mặt dì bán thạch đột nhiên trầm xuống

Lục Hạ cảm nhận được dì không vui, cũng không để sát vào, đặt thùng xốp ở đầu bên kia, đợi đến khi học sinh lần lượt đến lớp mới xốc chăn bông lên lộ ra những dòng chữ kem cực lớn trên thùng.

Hiện tại thời gian còn sớm, một số đứa trẻ nhìn đến ba quầy hàng đều không tự chủ được mà thả chậm bước chân, lưu luyến trên mỗi bước đi.

Chẳng mấy chốc, ba quầy hàng đã chật kín học sinh, quầy bán thạch ít nhất vì nó không tiện để mang theo.

Thời gian học rất eo hẹp nên học sinh muốn mua mang đi.

Lục Hạ lần lượt bán được hơn 40 que và kem bơ được mua hơn mười mấy cây.

Hầu hết kem bơ được mua bởi học sinh trung học cơ sở, chúng giàu hơn và trưởng thành hơn học sinh tiểu học.

Chuông vào lớp vang lên, có một vài nam sinh vội vã đến trường.

Một cậu bé lao vào, lại chạy đến trước mặt L ục Hạ:

"Em mua 10 que kem, em sẽ lấy chúng trong giờ thể dục tiếp theo!"

Nói xong, hắn chạy vào như một cơn gió.

Ban đầu Lục Hạ muốn tạm thời rời đi rồi trở về sau giờ học, giờ cũng không vội rời đi.

Trường học này quản lý không nghiêm, vẫn có thể lẻn ra ngoài trong giờ học.

Buổi chiều có rất nhiều lớp có giờ thể dục, một số đứa trẻ lẻn ra ngoài mua thạch hoặc kem que sau khi tập thể dục.

Mua kem que thường là mua cùng nhau, người chạy đi mua kem rõ ràng là chạy việc vặt.

Cậu bé gọi kem bơ trước đó cũng đến, theo sau là một nhóm người, mỗi người một cây đều do cậu bé trả tiền.

Cậu bé rõ ràng có gia cảnh không tồi và là đại ca của nhóm.

Còn chưa tan học, Lục Hạ đã bán được hơn một trăm, chỉ còn lại năm mươi, sáu mươi cây, điều này khiến Lục Hạ vô cùng kinh ngạc, cô đã đánh giá thấp sức mua của học sinh trong ngôi trường này.

Sau khi tan học, quầy hàng của Lục Hạ lại càng đông đúc hơn, cô bị một đám trẻ con vây quanh, nếu không phải cô bảo vệ chiếc thùng thật chặt, chỉ sợ những đứa trẻ đó sẽ tự mình thò tay vào lấy.

Lục Hạ có trí nhớ tốt, cũng có nhiều kinh nghiệm, xung quanh một đám đông hoảng loạn vẫn có thể biết được ai đến trước, còn có thể thu tiền của nhiều người trong một lần, sau đó bán kem que cho bọn họ một cách chính xác.

Sau một lúc, chiếc thùng hoàn toàn trống rỗng.

"Chị, ngày mai chị có quay lại không?" Cô gái nhỏ không mua được nhìn Lục Hạ với ánh mắt trông mong.

Lục Hạ cười nói: "Có tới, ngày mai chị nhất định sẽ có kem cho em ăn."

Cô gái nhỏ lúc này mới vui vẻ mà rời đi.

Lục Hạ thở phào nhẹ nhõm, phát hiện dì bán thạch vẫn chưa bán hết.

So với kem que và kẹo mạch nha, bên kia cần ăn trong bát, điều này thực sự bất tiện, bây giờ không có bát dùng một lần, vì vậy số lượng khách hàng bị hạn chế.

Thêm nữa khách hàng của Lục Hạ và bà ấy trùng nhau ở một mức độ nhất định, bà ấy vẫn còn dư lại một ít không bán được sau khi học sinh tiểu học tan học.

Dì bán thạch rất không hài lòng, bình thường sẽ không còn lại nhiều như vậy.

Mặc dù học sinh trung học cơ sở chưa tan học nhưng chúng không mua nhiều như học sinh tiểu học.

Bởi vì bát không dễ mang theo, mỗi lần dùng xong phải ném vào xô nước để rửa sạch.

Một xô nước dùng nhiều lần, học sinh tiểu học không hiểu và cũng không cảm thấy bẩn nên vẫn mua nó, học sinh trung học cơ sở nhạy bén hơn, để ý nhìn kỹ một chút liền không dám mua .

" Cái con chồn cái hôi hám này chạy khắp nơi, nó thật sự không biết mình hôi đến mức nào, cũng không sợ làm người ta ngửi thấy mùi mà chết!"

Người dì bán thạch hướng tới phía Lục Hạ chuẩn bị rời đi mà hung hăng phỉ nhổ, giọng nói cũng không nhỏ, cố ý để Lục Hạ nghe thấy.