Chương 20

Lục Hạ dừng lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía người dì bán thạch.

Bà dì bán thạch bị nhằm nhằm liền nổi nóng:

"Mày nhìn cái gì mà nhìn!"

Ánh mắt Lục Hạ liếc nhìn cái thùng của bà ta, lại nhìn tiếp về phía cổng trường không có nhiều học sinh đang đi ra, lộ ra một nụ cười chế giễu và vẻ mặt thông cảm.

Không đợi bà dì phản ứng lại, cô liền xoay người rời đi.

Bà dì bán thạch sững sờ một lúc rồi mới tỉnh táo lại, tức khắc giận đến điên người, con đàn bà kia dám cười nhạo bà không bán hết được!

Bà nội Ngô và ông nội Triệu mừng cho cô khi nghe Lục Hạ lại bán hết kem một lần nữa.

Bà nội Ngô: "Con thật là giỏi, ngày đầu tiên làm lại thuận lợi như vậy."

Lục Hạ lắc đầu: "Không phải do con giỏi mà là do bây giờ ít người bán, nhiều người lại có nhu cầu mua cho nên mới có thể bán tốt đến như vậy."

Khu vực này là nơi tụ tập của các nhà máy nhỏ, các hộ gia đình cũng đông đúc nhưng lại có rất ít người buôn bán, đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không nhiều lắm nên mới tạo thuận lợi cho cô hơn.

Nếu là một nơi có môi trường cởi mở hơn thì đường phố đã đầy những tiểu thương, người bán hàng rong và cô chắc chắn sẽ không thể bán nhanh được như vậy.

"Nếu con không mạnh dạn thì sẽ không thể làm được điều đó. Hiện nay, nhiều người trẻ không tìm được việc làm, họ đều chỉ biết ở nhà chờ nhà máy thông báo tuyển dụng , sẽ không nghĩ đến việc làm một số buôn bán nhỏ để nuôi sống bản thân vì cảm thấy mất mặt. "

Lục Hạ mỉm cười: "Con cũng là cùng đường nên việc gì cũng có thể làm."

Hiện tại không phải là mọi người không chịu làm mà vì họ vừa trải qua một thập kỷ hỗn loạn, mọi người không thể tránh khỏi sẽ lo lắng rằng một ngày nào đó chính sách sẽ thay đổi.

Bầu không khí trong huyện vẫn như cũ, mọi người đều tương đối cẩn thận. Ngay cả khi bạn dám dũng cảm làm điều đó thì gia đình cũng sẽ ngăn cản bạn.

Rất là không công bằng nếu Lục Hạ nhìn hiện tại bằng con mắt của tương lai và coi thường người khác chỉ vì họ không có sự nhạy bén về kinh tế.

Bữa tối Lục Hạ cũng không giành việc nấu ăn như tối qua mà chỉ làm trợ thủ.

Sức khỏe của cô không được tốt lắm, hôm nay chạy qua chạy lại hai lần đã khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Kiếp trước cô đột ngột qua đời vì làm việc quá sức, kiếp này không thể liều mạng vất vả như trước, cơ thể mới chính là vốn quý nhất.

Lục Hạ tắm rửa sạch sẽ rồi cho Lục Mãn Mãn ngủ, sau đó lấy hết số tiền nhận được hôm nay ra đếm.

Sau khi trừ chi phí, cô kiếm lời được 2,9 tệ.

Bây giờ công nhân trung bình chỉ khoảng 30 đến 1 khối một tháng, cô có thể kiếm được 2,9 nhân dân tệ một ngày, hơn nữa là ngày đầu tiên với việc nhập hàng tương đối thận trọng.

Nếu mỗi ngày cô có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì có thể kiếm được ít nhất mười khối một tháng, nhiều hơn rất nhiều so với một công nhân bình thường!

Nhưng tiền không thể chỉ tính như thế này, cô làm buôn bán nhỏ không có lương hưu, bảo hiểm y tế và các phúc lợi khác, ngày mưa cũng không dễ để bán, phụ thuộc vào thời tiết và còn nhiều bất ổn khác. Cho nên nhìn thì nhiều nhưng nếu chỉ biết bán kem thì chắc chắc không thể tốt bằng công nhân dù hạn hán hay lũ lụt vẫn đảm bảo được thu nhập.

Lục Hạ khá hài lòng với kết quả ngày hôm nay, tiền không nhiều lắm nhưng đã mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Cô tự tin rằng mình sẽ sớm sống một cuộc sống có thịt ăn hàng ngày và chăm sóc cơ thể của mình tốt hơn.

Nhan sắc của nguyên chủ rất tốt, so với cô có vài phần tương tự nhưng rõ ràng ngũ quan càng thêm sắc sảo và hoàn hảo hơn.

Chỉ cần có da có thịt là có thể trở lại thành một đại mỹ nhân. Cô còn trẻ khả năng thay đổi vẫn tốt.

Kiếp trước, cô không bị ràng buộc về ngoại hình nhưng nếu có thể trở nên xinh đẹp, cô sẽ không từ chối.

Đến lúc đó sẽ mua sữa bột cho Lục Mãn Mãn, nuôi bé con mập mạp để không uổng công nguyên chủ đã phải đánh đổi.

Ngày hôm sau, Lục Hạ mua một lần ba trăm que, thùng xốp kỳ thật còn có thể chứa nhưng cô không dám lấy thêm.

Nhập vào số lượng lớn thì thời gian bán hàng sẽ dài hơn, khả năng giữ nhiệt của thùng xốp lại hạn chế, kem nằm phía dưới dễ mềm và hương vị cũng kém hơn.

Nhờ vào kinh nghiệm ngày hôm qua, Lục Hạ biết phải đi đâu, trước bữa trưa bán gần hết ba trăm que kem, dư lại ít cô trực tiếp mang về nhà.

"Con giữ lại mà bán, đưa cho bọn ta làm gì?" Bà nội Ngô đẩy lại que kem bị nhét trong tay.

Lục Hạ nhận lấy, xé đóng gói, trực tiếp đưa vào miệng bà nội Ngô.

"Ăn lạnh lạnh một chút ạ, thỉnh thoảng chúng ta mới ăn một lần nếu ăn quá nhiều rất dễ bị tiêu chảy."

Chắc hẳn trời sắp mưa nên thời tiết rất oi bức, chỉ di chuyển một chút cũng sẽ mồ hôi đầm đìa.

Ông bà lớn tuổi cũng có thể ăn kem, lúc trước thời điểm Lục Hạ cùng bà nội Ngô tâm sự có dò hỏi qua.

Kem que đã nhét vào trong miệng, bà nội Ngô cũng chỉ có thể nhận lấy, ông nội Triệu cũng không từ chối nữa.

Lục Hạ cũng lấy một cây để thưởng cho chính mình, trong phòng ba người lớn đều đang ăn kem, Lục Mãn Mãn đang nằm trên băng ghế nhịn không được kêu lên, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào que kem trong tay mẹ.

"Ai da, bé con cũng muốn ăn, thứ này bây giờ con không thể ăn." Bà nội Ngô mỉm cười nói.

Lục Hạ cầm que kem lắc lắc trước mắt Lục Mãn Mãn, bé duỗi bàn tay nhỏ bé gầy gò ra nắm lấy, nhưng cô lại rất không khách khí mà cầm đi.

Sau khi trêu chọc qua lại vài lần, Lục Mãn Mãn giương miệng, vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh, cả cơ thể đều đông cứng, hai chân nhỏ vẫn giơ lên trời.

Bà nội Ngô: "Ai da, ai làm Mãn Mãn của chúng ta tủi thân..."

Nghe được lời này, hai mắt Lục Mãn Mãn tức khắc đỏ lên, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn xẹp xuống nhưng lại là khóc thầm không phát ra âm thanh, nhìn càng thêm đáng thương.

"Con nhìn kìa, con làm con bé khóc." Bà nội Ngô đau lòng không thôi.

Lục Hạ không ngờ cảm xúc của đứa trẻ lại đột nhiên dâng lên, đừng nhìn bé lớn như vậy nhưng thực ra còn chưa đến mười cân, cũng nhận biết được rồi.

"Ai da, đây là cô gái xinh đẹp của nhà nào đây, có phải là Mãn Mãn của nhà chúng ta không nhỉ? Mãn Mãn của mẹ chạy đi đâu rồi"

Lục Hạ giả vờ cù vào bé, đứa trẻ lập tức thay đổi, cười khúc khích, quơ chân múa tay rất vui vẻ.

Buổi chiều Lục Hạ nhập thêm 300 cây kem đi đến trường học, vừa đến thì đã bị bà dì bán thạch hung tợn mà trừng mắt, bà ta còn điên tiết trong lòng vì sự việc ngày hôm qua.

Chu Xuân Lan rất tức giận khi nhìn thấy Lục Hạ, hôm qua bà còn tưởng rằng mình vẫn có thể bán được lượng thạch còn lại, vậy mà không hiểu sao các học sinh tan học lại mua rất ít.

Thăm dò bọn học sinh nói chuyện phiếm mới biết, bọn chúng đã ăn kem trong giờ học thể dục nên không thể tiếp tục tiêu tiền mua thạch.

Hiện tai tuy ít người buôn bán nhưng sức mua của mọi người cũng hạn chế, nếu bạn đã mua thứ này thì không thể mua thứ khác tương tự, bởi vậy thêm một quầy hàng có nghĩa là cạnh tranh cũng nhiều hơn.

Kem và thạch đều giải nhiệt nên việc trùng người mua càng cao hơn.

Chu Xuân Lan cảm thấy chính là Lục Hạ lấy mất khách hàng của bà, nếu không phải nó đột nhiên xuất hiện thì hôm qua bà cũng sẽ không thừa lại nhiều thạch như vậy! Bây giờ thời tiết nóng không thể giữ lại vì vậy chỉ có thể cho nhà ăn.

Món thạch do Chu Xuân Lan làm ra được làm bằng cách phơi khô và vắt lấy nước cốt từ lõi cây cói, khá tốn công sức để làm, phải mất nửa ngày mới được một cái nồi nhỏ.

Bà đã dựng quầy hàng ở đây được một thời gian, đã sớm tính toán số lượng nhưng bây giờ lại bị xáo trộn bởi con nhóc trước mặt này.

Mấy học sinh lần lượt đến lớp, việc làm ăn của Lục Hạ tốt hơn hôm qua nhưng bên cạnh Chu Xuân Lan lại càng vắng vẻ, điều này làm cho cơn giận của bà càng thêm lớn hơn.

Chờ cho học sinh đều vào lớp bà không kìm được nữa, đi đến ông chú keo mạch nha ở bên cạnh:

"Các cô gái trẻ ngày nay thực sự không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ liền không an phận, cả ngày cứ ló mặt ra ngoài. Tôi không biết liệu có thực tâm muốn buôn bán tử tế không hay chỉ là một cái cớ để làm việc gì đó xấu hổ. "