Theo ước mong của cô, Lục Hạ Chi còn có con gái chồng là bề trên, chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ sẽ mắng mỏ chửi bới cô ta, đuổi đánh ra khỏi nhà họ Cao, lang thang trên đường phố một cách tuyệt vọng, sống một cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai.
Lục Hạ Chi không thể trở thành phu nhân nhà giàu và sống một cuộc sống nhàn nhã tự tại mà phải lo lắng ưu sầu liệu có thể sống đến bốn mươi năm sau hay không.
Sếp cũ của cô cũng sẽ không trở thành thế hệ thứ hai giàu có, có thể có mọi thứ mà không cần phấn đấu, và sẽ không còn có bộ dáng thong dong ưu nhã ở trong văn phòng lạnh lùng chỉ trích người khác.
Khi lớn lên, Viên Hiểu Tuệ sẽ tính toán tìm cho cô ta một "người trong sạch", để cô ta gả chồng sinh con, trở thành một người phụ nữ đầu bù tóc rối ở đáy xã hội.
"Viên Hiểu Tuệ, mày mỗi ngày chỉ biết ăn bám , tao bảo mày đánh giày cho em trai, sao mày còn chưa đánh!" Một tiếng gầm chói tai cắt ngang suy nghĩ của Viên Hiểu Tuệ.
Sắc mặt Viên Hiểu Tuệ tức khắc trầm xuống, cô không chịu nổi gia đình này nữa, cô phải nhanh chóng thoát đi.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình không thể quá gấp, quá dễ dàng có được sẽ khiến đàn ông không trân trọng nhưng cô thực sự không thể ở nổi trong ngôi nhà này nữa.
Cha thì vô dụng nóng tính, khi ông ta uống rượu vào giống như một kẻ điên, đấm bất cứ ai mà ông ta không vừa mắt.
Mẹ là một người phụ nữ chanh chua, tính toán chi li, mỗi ngày chỉ biết cùng người khác cãi nhau.
Em gái đặc biệt tham lam hám lợi, đồ đạc của cô chỉ cần không lưu ý sẽ bị nó đánh cắp, thường xuyên ăn cắp quần áo của cô làm cho bẩn cười hihi không nói, mặc vào rồi còn không giặt sạch!
Em trai Viên Công là một đứa trẻ trâu, nó đã mười mấy tuổi vẫn còn đánh nhau la lối khóc lóc ầm ĩ.
Cô phải nhanh chóng gả cho Cao Thiên Hữu, nếu còn cùng ở chung với đám người này cô sẽ phát điên mất.
Lục Hạ sáng sớm thức dậy, nhìn vô định có chút ngây người.
Đã là ngày thứ ba cô xuyên qua vẫn là có chút chưa thích ứng.
Nghĩ về sự nghiệp mà cô đã vất vả xây dựng và ngôi nhà mới được tân trang cô vừa mua, cảm thấy buồn lòng không thôi.
"Ai, sớm biết như này thì mình không cần phải liều mạng như vậy." Lục Hạ thở dài, kiệt sức đến chết cũng quá thảm.
Cô không chỉ không thể có được những gì cô muốn mà còn mất đi những gì cô có.
Bây giờ cô có cơ hội được sống lại, cô vẫn sẽ nỗ lực phấn đấu nhưng sẽ không thờ ơ với bản thân như vậy.
Lục Hạ từ trên giường đứng dậy, phát hiện nhóc con bên cạnh cũng đã tỉnh lại, lẳng lặng nghịch ngón tay, cảm nhận ánh mắt của cô, nở nụ cười thật tươi về phía cô.
Lục Hạ mỉm cười, vươn tay sờ sờ mông cô, tã lót khô.
"Mãn Mãn giỏi quá!." Lục Hạ không chút do dự khen ngợi, ôm lấy Lục Mãn Mãn.
Bé con nhỏ nhỏ gầy gầy không mấy cân lạng, lại mềm mại và có mùi thơm sữa thoang thoảng khiến cho người ta không nhịn được hôn một cái.
Hai mẹ con đi ra khỏi phòng, ông nội Triệu và bà nội Ngô đã dậy rồi, ông lão đi ngủ sớm dậy sớm, bữa sáng đã được nấu chín lúc sáu giờ.
Bữa sáng rất đơn giản, dưa chua với cháo trắng và một đĩa trứng xào hành lá.
"Ngủ có quen giường không con?" Bà Ngô nhìn thấy hai mẹ con và mỉm cười chào họ.
Lục Hạ chân thành nói: "Đã lâu rồi con mới ngủ ngon như vậy. " Bất kể là cô hay là nguyên chủ, chất lượng giấc ngủ đều không tốt, cô rất lo lắng.
Hôm qua Lục Hạ sống ở nhà khách, thần kinh cũng căng thẳng nhưng lại thấy rất nhẹ nhõm khi đến đây.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Bà nội Ngô rất vui khi nghe thấy điều này: "Đứa trẻ từ lúc sinh ra đến khi lớn lên đã chịu nhiều đau khổ, hiện tại Mãn Mãn ngoan ngoãn như vậy, con cũng có thể thoải mái hơn một chút."
Lục Mãn Mãn nhất định có thể coi là đứa bé thiên thần.
"Bà nội Ngô, trong huyện chúng ta có nhà máy kem không ạ?"
Trước đây khi nguyên chủ đi học đều ở lại trường học và học tập nghiêm túc, cô không biết nhiều về các vấn đề bên ngoài.