"Con đứa nhỏ này thiệt thà quá, lại sợ người khác bị thiệt! Nếu còn băn khoăn, lúc thời gian rãnh con có thể giúp chúng ta chạy việc vặt, mỗi tuần giúp chúng ta đi bệnh viện lấy thuốc, thời điểm chân cẳng không thoải mái giúp chúng ta đi mua đồ ăn. "
Khi nghe thấy điều này, Lục Hạ Chi không còn lăn tăn nữa, còn cùng bàn bạc với ông bà chủ nhà rằng mỗi tháng cô sẽ trả thêm tiền cơm để ăn cùng với ông bà.
Hai ông bà rất dễ nói chuyện, biết rằng bây giờ cô ấy đang eo hẹp về tài chính, còn cho cô không cần vội vàng trả tiền thuê nhà tháng này, chỉ cần trả khi cô đã sống được một tháng, tiền cọc cũng không đề cập đến.
Lục Hạ Chi chỉ có hơn 20 đồng trong túi, cùng không ra vẻ mà tiếp nhận ý tốt này.
Hôm đó Lục Hạ Chi chuyển qua, buổi tối còn ra tay, tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn.
Rau muống xào tỏi, nấu bí đỏ, cà chua xào trứng cùng với canh bí đao.
Những món ăn này đều được lấy từ vườn rau của Lục Hạ Chi, Lục Hạ Chi đã hái tất cả các loại rau trên ruộng vào ngày cô bán gà, đỡ cho nhà họ Cao chiếm được tiện nghi.
Cô để lại một ít rau ở nhà bà nội Vương, phần còn lại đều ở đây.
Bởi vì Lục Hạ Chi sinh con, cô lơ là chăm sóc cho nên rau trong ruộng không phát triển tốt lắm, số lượng cũng không nhiều, toàn bộ hái được cũng chỉ đủ ăn ba bốn ngày, không sợ nhiều quá ăn không hết sẽ hư hỏng.
Dù bàn ăn đều đồ chay nhưng vẫn khiến hai ông bà hết lời khen ngợi.
"Con nấu nướng giỏi quá đi."
Bà nội Ngô nhìn nhà bếp sạch sẽ và nước trong bể, cảm khái không thôi.
Lục Hạ tay chân nhanh nhẹn, làm việc vừa nhanh vừa tốt.
Bà trong mắt rõ ràng, đặc biệt có mắt nhìn người, con bé này không cần bất cứ lợi lộc gì, đem mọi thứ làm đến chỉnh tề, nói chuyện làm việc đều rất chân thành.
Một đứa trẻ như vậy , sao lại có gia đình không chấp nhận?
Trong nhà có một người tiến vào, bà nội Ngô muốn điều tra rõ chi tiết, rõ ràng quyết định ly hôn của Lục Hạ không chỉ đơn giản bởi vì con gái.
Một trong những lý do quan trọng nhất là vì bố mẹ chồng và chồng cũ không phải là người tốt, họ đã đem một cô gái tốt và xinh đẹp lăn lộn thành bộ dạng tiều tụy hốc hác như hiện tại.
Bà nội Ngô còn rất thích Lục Mãn Mãn ngoan ngoãn, bà có ba người con gái và năm đứa cháu, bà chưa bao giờ thấy một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Đói bụng liền hừ một cái, sữa không đủ cũng chỉ nhăn mày, mở đôi mắt to nhìn người, không khóc không làm loạn.
Chưa đầy bốn tháng, buổi tối có thể ngủ trọn một đêm, một chút cũng không làm loạn.
Bà nội Ngô thấy bé rất ngoan, lại đau lòng mẹ bé không đủ sữa phải ăn cháo bột, bà liền lấy sữa mạch nha mà các con bà đã cho làm một cốc cho bé.
Lục Mãn Mãn lần đầu tiên uống sữa mạch nha, hai mắt mở to kinh ngạc khi uống ngụm đầu tiên, hưng phấn đến mức quơ chân múa tay. Khi đã no bé chép miệng và cười đặc biệt vui sướиɠ, đôi mắt to và sáng ngời.
Bà nội Ngô trêu chọc bé một chút, bé cười lớn tiếng, tiếng cười đặc biệt dễ lây lan, biểu cảm trầm lặng và nghiêm túc của ông nội Triệu cũng trở nên nhu hòa khi đối mặt với bé.
Lục Mãn Mãn dường như biết nơi này an toàn, mọi người đều thích bé nên hoạt bát hơn lúc ở nhà họ Cao nhiều.
"Đứa nhỏ này thật sự quá thông minh, chỉ lớn như vậy mà tiểu tiện đã biết gọi người khác."
Bà nội Ngô khi nhìn thấy Lục Hạ thuần thục dựa vào biểu tình tiếng kêu của Lục Mãn Mãn mà cho nàng xi tiểu liền thổn thức không thôi.
Đối với trẻ ở độ tuổi này, tốt hơn hết bạn nên phán đoán xem trẻ có muốn đi tiểu hay không dựa trên biểu hiện, rất khó để biết trẻ có buồn tiểu hay không, vì vậy việc giặt tã là một công việc quan trọng.
Trước đây Lục Hạ trong nhà cũng có em trai em gái, mặc dù đã lâu lắm rồi, nhưng cô có ấn tượng rằng chúng không biết đi tiểu khi lớn và cô phải giặt rất nhiều tã mỗi khi đi học về.
Mùa hè thì thôi đi, đến mùa đông giặt tã rồi quần áo tắm rửa, tay cô đều tê cóng nứt da.
"Xi tiểu như vậy có phải không tốt đúng không ạ?" Lục Hạ không chắc chắn nói.
Cô dường như đã nghe đồng nghiệp của mình đề cập đến nó trước đây nhưng cô không có kế hoạch có con, chỉ vô thức nghe được nên hoàn toàn không chú ý.
"Bà chưa bao giờ nghe nói như vậy, dù sao cũng phải đi tiểu, tiểu như nào mà không giống nhau. Miễn là tiểu không bất thường cũng sẽ không có gì xảy ra. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, biết con không dễ dàng, muốn con bớt việc. "
Lục Hạ nghe cảm thấy rất có lý, tính toán tiếp tục làm như vậy nhưng cô sẽ không ép buộc mà làm theo biểu hiện của đứa trẻ.
Tã lót do nguyên chủ chuẩn bị đều là quần áo cũ, trông rách nát.
Mặc dù đã giặt sạch sẽ nhưng Lục Hạ vẫn luôn cảm thấy mất vệ sinh, hơn nữa thời tiết bây giờ nóng như vậy cho nên ban ngày cô không cho bé lót, thà giặt quần áo ướt do nướ© ŧıểυ còn hơn.
Bà nội Ngô cũng coi thường những cái tã lót kia, cứng rắn mà thực thô ráp, làn da mỏng manh của đứa trẻ rất dễ bị đau.
Vì vậy bà đã đem tất cả các khẩu trang dùng một lần còn sót lại khi làm việc trong nhà máy, may lại cho đứa trẻ sử dụng làm tã.
Ông nội Triệu im lặng, dường như ông không thích gần gũi với mọi người nhưng ông luôn là người đầu tiên phát hiện ra Lục Mạn muốn đi tiểu hoặc đại tiện.
Lục Hạ rất biết ơn sự chăm sóc của hai vị trưởng lão, bình thường chỉ cần ở nhà đều làm tất cả những gì có thể làm.
Có một nơi để ở, Lục Hạ có thể yên tâm nghĩ cách kiếm sống.
Cô thực may mắn, lòng tốt của nguyên chủ mang đến phản ứng dây chuyền, khi cần sẽ có người giúp cô trông con gái làm cô có thể an tâm mà mưu sinh.
Nếu không cô một người chăm sóc con gái sẽ rất khó khăn, nay trời nóng còn mang theo con đi khắp nơi, đứa trẻ cũng sẽ phải chịu khổ.
Lục Hạ bây giờ có 25 đồng và 7 hào, cô sẽ bắt đầu với mua bán nhỏ.
Bây giờ trong huyện không có nhiều tư nhân buôn bán, mặc dù nằm ở phía nam nhưng tư tưởng lại bảo thủ, mọi người đều cảm thấy tự kinh doanh rất xấu hổ, còn sợ nếu có thay đổi chính sách sẽ lỗ vốn sau mùa thu. Nhiều tiểu thương chỉ xuất hiện vào những ngày họp chợ, điều đó có nghĩa là kinh doanh hiện nay không có quá nhiều cạnh tranh.
Mặc dù Lục Hạ không có nhiều tiền nhưng cô rất tự tin, đó là lý do tại sao cô dám ly hôn nhanh chóng và không cần phí nuôi con.
Hiện tại mùa hè nóng nực như vậy làm sao có thể thiếu kem, Lục Hạ quyết định sẽ đi bán kem.