"Tao không muốn thương lượng với mày, mặc kệ mày có đồng ý hay không, tối nay dù thể nào đi nữa cái thứ lỗ vốn này phải đem đi! Nếu mày không muốn, vậy mày và nó cùng nhau biến ra khỏi nhà họ Cao của chúng tao! "
Một giọng nói sắc bén vang lên bên tai Lục Hạ, buộc cô phải nâng mí mắt nặng nề lên.
Cô mơ hồ nhìn thấy một bà lão nhỏ con mắt tam giác chỉ vào mũi cô chửi rủa cái gì đó, nước bọt phun đầy mặt.
"Hiện tại kế hoạch hóa gia đình, ai sinh con gái đầu lòng mà không lén lút mang nó đi? Gia đình chúng tao đã quá tốt, mày còn chưa thấy nhiều gia đình sinh con gái trực tiếp dìm chết nó hay sao! Thế mà mày lại dám sinh con gái! Mày muốn tiêu diệt nhà họ Cao chúng tao, mày là thứ quỷ dữ phải đẩy xuống tầng địa ngực thứ 18! "
Lưu Tú Mai càng nói, bà càng tức giận, nhất là khi nhìn con dâu như đồ ngu không có phản ứng, bà càng điên tiết hơn.
"Lúc mới bắt đầu, mẹ đã nói con không thể lấy một đứa kém cỏi như vậy nhưng con không nghe, con ơi là con, bây giờ nó làm ta tức chết rồi!"
Lưu Tú Mai ngay từ đầu đã phản đối việc con trai mình kết hôn với một con bé nhà quê, nhìn bây giờ đi, cái bụng không cố gắng sinh con trai, sinh ra một đứa con gái còn chưa nói, lại còn không đồng ý đem đứa cháu gái vô tích sự kia về quê.
Nếu không gửi về quê thì làm thế nào có thể sinh đứa thứ hai?
Bây giờ luật quản rất chặt.
Nhà bọn phải phải tốn rất nhiều cách mới có thể tiếp tục sinh theo cách này, nhưng con phụ nữ chết tiệt này lại không chấp nhận!
Bây giờ chính sách một con đã được thực hiện, nếu bà giữ đứa cháu này bên cạnh thì về sau muốn có cháu đích tôn là chuyện không thể! Nhà họ Cao của họ liền cắt đứt hương khói!
Lưu Tú Mai lúc trước sinh năm cô con gái liên tiếp, không biết đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường, bà phải chịu bao nhiêu đau đớn tủi nhục mới sinh được một đứa con trai, bà không thể để người phụ nữ này làm hỏng nó.
Lưu Tú Mai thật sự hối hận, lúc đứa cháu vô tích sự này ra đời, lẽ ra phải trực tiếp đem nó đi khỏi bệnh viện thì bây giờ nào có nhiều chuyện như vậy.
Không, sớm biết như vậy, cho dù lúc đó con trai quý báu của bà Cao Thiên Hữu làm ầm ĩ, bà cũng sẽ không đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Ban đầu, người phụ nữ này đã quyến rũ đứa con trai có đầu óc đơn giản của bà bằng vẻ ngoài cáo già khiến nó mê muội không cưới không được.
Lưu Tú Mai lúc đó một nghìn lần không vui, một đứa con gái nhà quê, gia đình còn rất nghèo, làm sao có thể xứng đáng với một thanh niên tốt như con trai bà?
Nếu không phải bà nghe nói nhà Lục Hạ Chi rất giỏi sinh con trai, nhà Lục Hạ Chi có một anh trai và hai em trai, gia đình anh trai có ba con trai, hai trong số đó là sinh đôi. Lục Hạ Chi còn có một chị gái đã sinh được một cặp sinh đôi trai và một cặp song sinh long phượng. Toàn huyện không có nhiều sinh đôi, chị gái của Lục Hạ Chi có hai, đây là chuyện độc nhất vô nhị.
Ngay cả khi sống ở vùng quê hẻo lánh, tin này vẫn lan rộng đến huyện thành làm một số người không có con trai chạy đến xem, hi vọng xin vía được một ít không khí hạnh phúc.
Hơn nữa, bà và chồng Cao Vĩnh Tiến thật sự không thể ngăn cản được con trai mình, lại thấy nhà họ Lục rất giỏi sinh con trai, nghĩ rằng bọn họ đều là người một nhà, Lục Hạ Chi cũng không thể kém được, hơn nữa cô còn là một học sinh trung học nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Không nghĩ tới, đứa con đầu lòng của Lục Hạ Chi vậy mà lại là con gái! Lại vướng vào chính sách sinh một con, cưới một cô con dâu không một tích sự gì như vậy quả thực là quá xui xẻo.
Lưu Tú Mai chọc chọc đầu Lục Hạ Chi một cách căm hận, đẩy Lục Hạ Chi lắc qua lắc lại.
"Đừng tưởng rằng lần này mày giả vờ chết thì chuyện này sẽ được giải quyết, hoặc là hôm nay cái đồ lỗ vốn này cút đi, hoặc là mày và nó cùng nhau cút! Mày nghĩ rằng mày có thể lừa Thiên Hữu giống như trước khi cưới hay sao, phì, bây giờ mày xấu như ma, Thiên Hữu nhìn thấy đều ghê tởm!"
Lúc này, Lục Hạ Chi đã không còn xinh đẹp như trước, cả người gầy như củi, làn da trắng nõn trở nên vàng vọt, đôi mắt to ngấn nước trở nên trũng sâu và vô hồn, mái tóc đen xinh đẹp trở nên khô xơ, thưa thớt.
Nếu đi ra ngoài với bộ dạng này không ai có thể nói rằng cô ấy là một người phụ nữ chưa đến hai mươi tuổi mà phải ít nhất ba mươi tuổi.
Cao Thiên Hữu lúc trước vẫn luôn mê mẩn vẻ đẹp của Lục Hạ Chi, bây giờ còn không thèm liếc nhìn cô một cái, hai người đã tách ra ngủ riêng.
Lưu Tú Mai hả hê, lúc trước dựa vào bộ dáng xinh đẹp mê hoặc con trai yêu quý của bà, làm con trai cùng vợ chồng bà đối nghịch, bây giờ chính là quả báo của cô ta!
Nếu không phải vì sợ ly hôn ảnh hưởng không tốt, toàn bộ huyện thành cũng không có mấy người ly hôn, Lưu Tú Mai đã sớm không khách khí mà đuổi con phụ nữ này và cái đồ lỗ vốn kia để con trai bà kết hôn với người khác.
Lưu Tú Mai rất tin tưởng một thanh niên tốt như con trai bà, cho dù kết hôn lần thứ hai cũng có thể tìm được một người giỏi hơn về mọi mặt.
Nhưng ly hôn cũng không phải là chuyện gì tốt, khẳng định sẽ bị chỉ trỏ bàn tán sau lưng. Gia đình họ cũng là một gia đình danh giá ở huyện thành, bọn họ không thể chịu mất mặt như vậy.
Nhưng nếu Lục Hạ Chi không thể sinh con trai, vậy thì bọn họ cũng không cần quan tâm đến nữa, bế cháu trai mới là chuyện lớn nhất.
Lục Hạ Chi thờ ơ khi bị chỉ trỏ mắng mỏ, ánh mắt dại ra.
Lưu Tú Mai không quan tâm cô có đáp ứng hay không, bà liên tục mắng chửi, mãi đến khi mệt mỏi mới dừng lại.
"Tao đã nhờ người tìm thuốc sinh con rồi, sau khi đứa bé này được đem đi, mày hãy nhanh chóng cùng Thiên Hữu sinh. Nếu không thể có một đứa con trai thì hãy nhanh chân mà cút! "
Lưu Tú Mai đóng sầm cửa lại rồi rời đi.