Chương 8

Thẩm Thanh Nguyệt lập tức ngồi xuống đất rớt nước mắt, nói: “Thúc thúc thím, đại gia đại nương, cháu sống cũng không nổi.”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cháu với chị gái ở nhà, làm việc ngoài ruộng, đồ ăn của cả nhà cũng là do chúng cháu làm. Nhưng chưa bao giờ bọn cháu được ngồi vào bàn ăn. Mỗi ngày bọn cháu đều phải ăn cơm thừa canh cặn.

Đôi khi ăn sạch. Chúng cháu phải đói bụng. Ông, bà, cháu chỉ muốn hỏi một chút, ba cháu có phải con ruột của ông bà hay không, chúng cháu có phải cháu gái ruột của ông bà hay không?

Cháu cũng biết, cháu gái không so được với cháu trai. Nhưng tốt xấu chúng cháu cũng là con người mà.

Đến con bò già ngoài ruộng, trước khi làm việc cũng được cho ăn no mà.

Bà nói trong nhà không đủ chỗ ở. Để chúng cháu nhường chỗ, ở trong nhà kho nhỏ. Hiện tại càng quá đáng, đem bán cháu lấy một ngàn đồng, để xây nhà mới.

Cả đời này của chị em cháu, đều phải phụng hiến cho Thẩm gia.

Nếu nói như vậy. Cháu cũng không muốn sống nữa. Hiện tại cháu liền đi tìm chết. Để người cả thôn nhìn xem, nhà ta tốt thế nào, bức tử cháu gái ruột!”

Nói xong Thẩm Thanh Nguyệt đứng dậy định đâm đầu vào tường.

Biến cố phát sinh quá đột ngột. Tất cả mọi người đều choáng váng. Vẫn là Thẩm Mai tay mắt lanh lẹ chạy nhanh kéo em gái lại. Những người khác đều xem rõ ràng, Thẩm Thanh Nguyệt thiếu chút nữa đập đầu chết tại chỗ.

Ngay cả ông nội Thẩm Đại Ngưu chủ nhà cũng choáng váng.

Thẩm Mai ngăn em gái lại, cũng khóc thành tiếng: “Nguyệt Nguyệt, em không thể làm chuyện ngu ngốc.”



Hàng xóm chung quanh bị lượng tin tức trong lời nói của Thẩm Thanh Nguyệt làm bất ngờ, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa hết.

Có người thấy chuyện không tốt, vội chạy đi tìm trưởng thôn và chủ nhiệm hội phụ nữ. Đều ở trong một thôn, nếu nháo ra mạng người cũng không phải là chuyện đùa.

Từ Tú Chi bị dọa tới mặt trắng bệch, không nghĩ tới lá gan của Thẩm Thanh Nguyệt lại lớn như vậy, nếu thật sự nó đập đầu chết, bà ta sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ cả đời.

Chân Từ Tú Chi mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Ở đây lặng ngắt như tờ.

Những người khác nghe Thẩm Thanh Nguyệt nói, lại thấy hai chị em các cô mặc quần áo cũ, những người khác ở Thẩm gia đều tmặc đồ mới, chuyện này còn chưa rõ ràng sao.

Thế đạo này mọi người đều đồng tình với kẻ yếu, phía trước còn trách Thẩm Thanh Nguyệt đập vỡ một bàn đồ ăn, hiện tại nghĩ nếu mình ở trong tình cảnh của Thẩm Thanh Nguyệt, chỉ sợ mình còn làm quá hơn.

Có người khắc nghiệt, trực tiếp mắng: “Cha mẹ đều không còn nữa, nhưng cũng không thể chà đạp chết con người ta. Nhìn xem chuyện này, là chuyện mà người có thể làm ra sao?”

“Trách không được lại có thể xây nhà, nguyên lai là đánh chủ ý này.”

“Ai u, cả nhà đều là người lớn, lại hút máu mấy đứa trẻ, đây là lần đầu tôi thấy chuyện này đấy.”

Nháo ra chuyện lớn như vậy, trưởng thôn và chủ nhiệm hội phụ nữ mới vừa ăn hai miếng cơm, vội buông bát cơm chạy tới, vừa đến đây, liền được thôn dân nhiệt tình chung quanh, mồm năm miệng mười, kể lại tất cả mọi chuyện vừa phát sinh.

Ít nhiều nhờ Thẩm Mai tay mắt lanh lẹ, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện, thôn bọn họ sẽ bị làng trên xóm dưới tới xem náo nhiệt, gặp qua nhiều chuyện trọng nam khinh nữ, nhưng lần đầu thấy qua chuyện như vậy.

Nhìn hai người Thẩm Thanh Nguyệt và Thẩm Mai mặc quần áo cũ run bần bật, lại thấy bộ dạng hùng hổ doạ người của những người khác ở Thẩm gia. Tuy là việc nhà, trưởng thôn cũng có chút nhìn không được: “Nhà mấy người gây ra chuyện gì vậy!”



Thẩm gia cũng là một nhà có uy tín danh dự trong thôn hiện tại bị trưởng thôn quát lớn trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt người Thẩm gia đều có chút khó coi.

Thôn trưởng nói một câu, người Thẩm gia đều nghẹn đến mặt đỏ bừng.

Bà nội Từ Tú Chi càng hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Thẩm Thanh Nguyệt mặc áo cũ ghé vào vai chị cả.

Thẩm Mai còn kinh hồn chưa định, thân thể nhịn không được co rúm phát run. Nước mắt trong mắt tựa như không ngăn được!

Mọi người ở đây thấy một màn này, đều có chút không đành lòng.

Thôn trưởng thật sự có chút phẫn nộ, vừa rồi nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì phải làm sao bây giờ?

Thôn trưởng nhìn Thẩm gia: “Hồ nháo!”

Chủ nhiệm hội phụ nữ đi qua an ủi.

Nhị thẩm Từ Hoa Cúc, chuông cảnh báo trong lòng vang lớn.

Nhà bà ta có hai đứa con trai, xây nhà lớn thì tương lai thì hai đứa con trai cũng dễ lấy vợ. Nếu Thẩm Thanh Nguyệt nháo làm chuyện không thành, thì sao lấy được lễ hỏi?

Nhị thẩm Từ Hoa Cúc thấy chồng và hai đứa con trai đều đã về phòng, bọn họ tránh tị hiềm, nhưng Thẩm gia vẫn có cái người nói chuyện. Bà ta không cần vội đứng ra.