Chương 7

Cả nhà đều trợn tròn mắt.

Ông nội Thẩm Đại Ngưu tức giận tới run giọng: “Phản, phản rồi.”

Bà nội thấy đồ sứ vỡ tan, cơm chiều còn chưa kịp ăn một ngụm.

Đau lòng đến giật giật má: “Ai u. Chén của tôi, lương thực của tôi.” Cũng không chê mặt đất dơ, bùm một chút ngã trên mặt đất, ngao ngao khóc kêu.

Nhị thúc tam thúc cũng trắng mặt, vô cùng tức giận, nhưng nhị thúc thấy trong nhà nhiều người như vậy, không sợ không thu thập được cái một con nhãi con chết tiết, làm chú mà đánh cháu gái sẽ bị mọi người chê cười.

Hắn không ra tay ngược lại lôi kéo hai đứa con trai, Thẩm Siêu Hùng và Thẩm Siêu Hổ nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên bỏ xuống một câu: “Gia môn bất hạnh.”

Thẩm gia ngày thường sống rất tiết kiệm, nếu ai đánh vỡ một cái chén, đều bị mắng mấy ngày. Lần này Thẩm Thanh Nguyệt trực tiếp lật cả cái bàn.

Chẳng những đĩa chén đều vỡ nát đầy đất, ngay cả cơm chiều cũng rơi đầy đất.Ttiếng mắng đầy Thẩm gia.

Đầu sỏ gây tội Thẩm Thanh Nguyệt lại không có một chút áy náy, nói: “Không phải mọi người không muốn ăn sao?”

Từ Tú Chi lăn lóc bò lên, nói: “Mày nói bậy cái gì, ai không cho mày ăn cơm. Đang êm đẹp làm vỡ nhiều chén đĩa như vậy, mày là đồ phá hoại, mày đền chén cho tao. Ai u. Đây là tạo nghiệt gì đây!”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Mới vừa rồi còn không cho chúng tôi ngồi vào bàn ăn cơm, hiện tại lại mất trí nhớ. Bắt chúng tôi làm việc, lại không cho ăn cơm. Nếu vậy mọi người cũng đừng ăn. Còn có, nghe nói mọi người muốn bán tôi, xây nhà. Đừng có nằm mơ.”

Thẩm gia muốn gả Thẩm Thanh Nguyệt đi lấy tiền xây nhà, chuyện này cũng không gạt Thẩm Thanh Nguyệt. Căn bản không thèm để ý suy nghĩ của cô.



Lúc trước, Thẩm Thanh Nguyệt cũng không đồng ý. Nhưng mọi người đều coi thường cô.

Đối với chuyện này Thẩm Thanh Nguyệt cũng nghĩ kỹ rồi, thay vì làm mình chịu tội, thì cứ kéo theo mọi người. Chỉ cần đủ điên, sẽ không ai dám chọc.

Mấy ngày này Thẩm gia muốn xây nhà, nghe nói đã đi hỏi xong gạch rồi, người Thẩm gia đi ở trong thôn đều như đang mang gió xuân. Nhà cũ Thẩm gia nháo ra động tĩnh lớn như vậy.

Không ít hàng xóm chung quanh đều nghe được. Vội vàng lùa một ngụm cơm, chạy nhanh ra ngoài xem náo nhiệt.

Không bao lâu, bên ngoài nhà cũ Thẩm gia liền tụ tập một đám người xem náo nhiệt.

Những người này thi nhau thảo luận: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ở bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng khóc lại kêu, còn vang lên từng tiếng vang lớn.

Dù không tận mắt nhìn thấy cũng biết có chuyện không nhỏ.

Mấy hàng xóm tới trước nói: “Thẩm gia muốn gả Thẩm Thanh Nguyệt đi, dùng tiền lễ hỏi để xây nhà, Thẩm Thanh Nguyệt cùng Thẩm gia cãi nhau!”

“Aiz, một nhà đại phòng này cũng thật đáng thương. Chỉ còn lại ba đứa con gái. Hai vợ chồng kia đều là người thành thật. Bây giờ hai người ở trên trời chắc cũng thương tâm!” Trong thôn trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không làm tới mức như vậy.

Gả con gái ra ngoài để lấy tiền xây nhà, điều kiện nhà trai chắc vô cùng kém, không tìm được vợ nên mới dùng tiền mua vợ.

Lát sau Lý lão thái thái cũng tới xem náo nhiệt.



Trong ánh mắt những người khác mang theo chút hưng phấn, Lý lão thái thái này cả đồi đối đầu với bà nội Thẩm Thanh Nguyệt, Từ Tú Chi.

Từ Tú Chi luôn khoe khoang địa vị của mình ở nhà giống lão tổ tông. Hiện giờ nháo ra chuyện này, ngẫm lại cũng biết sẽ bị Lý lão thái thái chê cười.

Lý lão thái thái không phụ sự mong đợi của mọi người, hướng vào bên trong kêu: “Ta nói Lưu Ngọc à, nhà các người làm gì thế.”

Trong phòng, tiếng kêu khóc của Từ Tú Chi lập tức ngưng lại, như bị người nắm cổ. Một lát sau gọi người mở cửa chính và cửa sổ ra.

Người xem náo nhiệt bên ngoài lúc này mới thấy đồ ăn đầy đất, trước mắt hỗn độn, nhịn không được hít hà một hơi.

Từ Tú Chi nói: “Nhà tôi có người không yêu quý lương thực, mau bắt Thẩm Thanh Nguyệt đi đi. Để nó ngồi tù.”

Sau đó bắt đầu khóc lên: “Ai u đời này tôi thật không dễ dàng. Nuôi sống cháu gái mà nó còn không biết ơn. Hiện tại còn quay lại báo oán. Tôi còn sống kiểu gì?”

Làm trò trước mặt người toàn thôn, Từ Tú Chi trực tiếp hủy hoại thanh danh của cháu gái.

Thanh danh của con gái ở trong thôn thập phần quan trọng. Bà ta lại hoàn toàn mặc kệ, tâm tư ác độc rõ như ban ngày.

Hiện tại là năm 85, cuộc sống đã tốt hơn chút. Trước kia ở nông thôn còn ăn không đủ no, mọi người ghét nhất chính là người phá hỏng lương thực.

Vừa thấy như vậy, nhịn không được nói với Thẩm Thanh Nguyệt: “Cái đứa nhỏ này cũng quá vô pháp vô thiên. Ném lương thực xuống đất đều có tội.”

Thẩm Thanh Nguyệt trước kia do tuổi nhỏ, không dám làm trò trước mặt nhiều người. Vài lần bị ám toán. Hiện tại cô cũng biết tương kế tựu kế.