Thẩm Mai nhíu mày nói: “Không có khả năng.”
Ông bà nội lớn tuổi, liền thích tất cả con cháu đều sống quanh mình. Bọn họ chính là quyền uy tuyệt đối. Cả nhà không phân gia, trong nhà cũng không thể đồng ý cho mấy chị em bọn họ tách ra.
Lại nói Thẩm Thanh Nguyệt năm nay hai mươi tuổi, đúng là độ tuổi xinh đẹp, em ba Thẩm Tú 17 tuổi, học ở trong huyện, nếu không mấy năm cũng có thể gả chồng, đây đều là “cơ hội” phát tài làm giàu của Thẩm gia.
Ông bà nội muốn tính toán hôn nhân của mấy chị em bọn họ, tuyệt đối không thể thả người đi. Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Sự thành do người.”
Thẩm Mai nói: “Em về phòng trước đi, tuyệt thực vài ngày thân thể còn chưa khỏe đâu, phải nghỉ ngơi một chút.”
……
Tới buổi tối Thẩm gia ăn cơm. Một cái bàn tròn lớn ngồi đầy người. Nhị thúc nhị thẩm cùng hai đứa con trai nhà hắn đều có mặt. Tam thúc tam thẩm một nhà tám miệng ăn, Thẩm Mai cùng Thẩm Thanh Nguyệt hai người. Thẩm Tú ở trấn trên học, không trở về.
Nếu có mặt ở đây thì một cái bàn lớn cũng không đủ chỗ ngồi.
Thẩm gia trọng nam khinh nữ, đàn ông con trai đều ngồi trên bàn. Phụ nữ trong nhà có thể ngồi trên bàn cũng chỉ có mấy người, mấy cô con gái nhà tam thúc tam thẩm đều có thể ngồi trên bàn.
Mà Thẩm Mai nấu một bàn lớn đồ ăn, trước nay chưa bao giờ được ngồi vào bàn. Trước kia Thẩm Thanh Nguyệt vì muốn ăn cùng chị cả nên cũng không ngồi vào bàn.
Thời gian lâu, người một nhà bọn họ đều tốt tốt đẹp đẹp chờ ăn sẵn. Bắt đầu coi đại phòng bọn họ như người hầu.
Ăn cơm thừa canh cặn, ở lều tranh lọt gió mưa dột. Chèn ép bọn họ như vậy còn ngại không đủ, hiện tại còn muốn ép lấy gioyj máu cuối cùng của bọn họ, muốn đem người bán đổi lấy căn phòng lớn.
Còn chuyện mấy ngày nay Thẩm Thanh Nguyệt không ăn cơm, ở bọn họ trong mắt căn bản không có nửa điểm gợn sóng.
Hôm nay chuyện Thẩm Thanh Nguyệt phản kháng, không tới buổi tối mọi người đều đã biết. Ông nội Thẩm Đại Ngưu cau mày thập phần bất mãn, Thẩm gia chưa từng có tiền lệ con gái không nghe lời.
Bà nội Từ Tú Chi buổi chiều phải nhịn, cũng muốn tính sổ với Thẩm Thanh Nguyệt. Tam thẩm Lưu Ngọc bởi vì chuyện con trai trộm tiền bị phơi bày, sắc mặt vẫn luôn khó coi. Cảm giác một trận cuồng phong chuẩn bị tới.
Trên bàn cơm như có một trận áp suất thấp.
Thẩm Thanh Nguyệt ở giữa cơn bão lại như không cảm giác được gì, bưng đồ ăn lên bàn. Liền lôi kéo chị cả Thẩm Mai ngồi xuống.
Nhị thúc Thẩm Kiến Thành không nói chuyện, nhị thẩm có chút không vui. Ở Thẩm gia trọng nam khinh nữ lâu, căn bản không côi con gái ra gì, huống chi hai vợ chồng đại phòng đều qua đời.
Người lớn còn chưa vào bàn hết đâu, mấy đứa này lại dám ngồi vào bàn trước.
Tam thúc Thẩm Nghiệp Đại nghe Lưu Ngọc thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện, trong lòng cũng bất mãn.
Thẩm Thanh Nguyệt lôi kéo chị cả ngồi xuống, những người khác đều choáng váng. Bà nội Từ Tú Chi cả giận nói: “Càng sống càng không có quy củ, mày cũng dám ngồi vào bàn.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Vì sao cháu không thể ngồi. Tất cả chỗ đồ ăn trên bàn đều là do chị cháu nấu. Mọi người ăn, để lại đồ thừa cho người khác ăn, cũng không thấy ngại. Không biết còn tưởng đây là nhà địa chủ xã hội phong kiến?”
Lời này vừa ra, những người khác đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Mấy năm trước vấn đề này là một chuyện nghiêm túc, nếu lời này truyền ra cũng đủ cho bọn họ chịu tội. Loại ký ức này như dấu vết ở trong xương cốt.
Ông nội Thẩm Đại Ngưu đập mạnh xuống bàn một cái: “Nói bậy bạ cái gì đấy.”
Nhị thẩm ở bên cạnh cổ vũ: “Ai u uy, nhìn xem nó nói gì kìa. Con gái con đứa, tương lai ai thèm lấy. Gả ra ngoài, cũng bị đánh một ngày tám trận!”
Từ Tú Chi theo lời này tiếp tục nói: “Thứ làm mất mặt xấu hổ. Không phải mày không muốn ăn cơm, muốn chết sao? Định hù dọa ai. Có bản lĩnh thì chết thật đi, chỉ sợ mày không dám!”
Lưu Ngọc vừa thấy nhiều người công kích Thẩm Thanh Nguyệt như vậy, thật giống như có người xả hết cho bà, tâm tình ám sảng: “Không có trưởng bối cho phép, đã dám ngồi vào bàn ăn cơm. 800 đời chưa thấy qua cơm à.”
Tam thúc Thẩm Nghiệp Đại ở bên cạnh quát lớn nói: “Thẩm Thanh Nguyệt, Thẩm Mai mau đứng dậy. Đừng làm ông bà tức giận.”
Sau đó nói với cảm giác tràn ngập sự ưu việt: “Đây không phải là chỗ để mấy đứa làm càn.”
Thẩm Mai đỏ bừng mặt. Nước mắt ủy khuất đong đầy hốc mắt. Rõ ràng cô ở trong nhà của mình, làm việc nhiều nhất, tới bàn ăn cũng không được ngồi.
Thẩm Thanh Nguyệt đã sớm biết đức hạnh của bọn họ, cũng không sợ, nói: “Tất cả đều là do chị tôi làm. Không cho chúng tôi ăn, vậy mọi người đều đừng ăn.”
Nói xong liền nghiêng cái bàn. Bát canh trên bàn lập tức bị đổ ra. Nước canh chảy đầy đất. Bánh bột bắp lăn lăn lóc lóc.