Chương 12

Rõ ràng là cả nhà bọn họ bị con nha đầu chết tiệt Thẩm Thanh Nguyệt khi dễ, Thẩm Thanh Nguyệt vừa gạt đổ bàn ăn, đạp hư lương thực, hiện tại còn muốn chết muốn sống.

Người chung quanh lại như bị mê hoặc, ngược lại là chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.

Nhị thẩm từng cúc hoa là người biết ăn nói nhất, đổi trắng thay đen, nhưng bà ta bị Thẩm Thanh Nguyệt đá bay vài mét. Cú đá này như xuyên tim!

Bà ta làm gì còn công phu đi giúp Thẩm gia biện bạch, chỉ lo ai u kêu đau. Còn những người khác, còn không ổn trọng bằng Từ Hoa Cúc đâu.

Lưu Ngọc vừa rồi bị chồng mình đánh. Tức muốn chết, dùng đủ loại lời mắng Thẩm gia không ra gì.

Hiện tại nghe người chung quanh không chỉ mắng Thẩm gia, còn mắng cả mình vào. Lưu Ngọc như là bị dẫm vào đuôi: “Đừng nghe nó nói linh tinh, căn bản không có chuyện này.” Hôm nay người trong thôn đã hoàn toàn nhìn thấu mấy người Thẩm gia.

Người trong thôn đều vào sân. Tự nhiên có người làm chuyện tốt, mở phòng của hai chị em Thẩm Thanh Nguyệt ra, hoàn toàn thấy sư đối lập với căn phòng của tam phòng Lưu Ngọc.

Giường của hai chị Thẩm Thanh Nguyệt chính là một tấm ván gỗ thấp bé, hai chị em cùng ở bên trong.

Mà phòng của lão tam, rộng rãi sáng ngời, quần áo mới đều treo trong phòng. Thậm chí còn có một cái radio mới tinh.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi người còn có cái gì không rõ.

Trong đám người Lý lão thái thái vẫn luôn đối đầu với bà Từ Tú Chi. Ở trong thôn bối phậncủa bà cũng cao, nhịn không được trào phúng: “Đây là bà nội ruột đấy, kể cả là bà nội kế cũng không làm tới mức này?”



Lý lão thái thái nói: “Nha đầu, nếu các cháu không có chỗ nào để đi thì tới nhà bà ở.”

Từ Tú Chi tức khắc nổi giận: “Đây là chuyện nhà tôi, bà cứ lo cho chính mình đi, còn định nhúng tay vào chuyện nhà tôi à, cũng không xem bà có xứng hay không?”

Thẩm gia ở trong thôn cũng là người có uy tín danh dự, mấy ngày trước đây tin tức xây nhà truyền ra, danh vọng ở trong thôn càng cao hơn một tầng.

Hiện tại tất cả thể diện đều bị rớt trên mặt đất, người Thẩm gia nào chịu nổi. Bà nội Từ Tú Chi vừa thấy Thẩm Thanh Nguyệt liền hận không thể xé xác cô ra.

Lời vừa rồi của Lý lão thái thái làm mặt Từ Tú Chi càng thêm tối tăm, giận không lựa lời: “Thẩm Thanh Nguyệt mày đừng giả bộ. Còn lấy cái chết hù dọa mọi người, có bản lĩnh thì mày chết thật tao xem.”

Lý lão thái thái nghe vậy, trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: “Đúng là súc vật. Loại người nha bà không xứng làm bà người khác!”

Từ Tú Chi lau mặt, đỏ mặt tía tai, giận không thể át.

Muốn đánh Lý lão thái thái, nhưng mấu chốt là Lý gia cũng là một họ lớn trong thôn, không đợi Từ Tú Chi nổi điên, đã có người đứng ra ngăn hai bà ra.

Lý lão thái thái nói: “Thôn trưởng, không thể để hai đứa nhỏ ở lại đây nữa. Nếu không có chỗ ở, tôi cống hiến một gian nhà mình.”

Nói xong lời này còn không quên trào phúng Từ Tú Chi: “Khẳng định là phòng có giường.”

Sau đó Lý lão thái thái tựa như cố ý, nói với Thẩm Thanh Nguyệt và Thẩm Mai: “Sẽ không để các cháu ở nhà kho nhỏ!”



Tiếng nói vừa dứt, tiếng nói người chung quanh lại lớn hơn. Trước kia cảm thấy Thẩm gia còn được. Hiện giờ xem ra, bọn họ cũng quá độc ác.

Tới con trai ruột, cháu gáruột của mình mà cũng không tha. Không phải là người lương thiện gì.

Hai đứa con trai của nhị phòng, Thẩm Siêu Hùng 22 tuổi, Thẩm Siêu Hổ 21, đều tới tuổi làm mai rồi.

Lại nghe Thẩm gia muốn xây căn phòng lớn, có mấy nhà trong thôn có con gái đều nhìn chằm chằm. Sợ việc hôn nhân tốt bị người khác nhanh chân đến trước.

Nhưng hiện tại vừa thấy, loại người này tới người thân còn hại được. Gả con gái vào đây thì không có ngày lành.

Trong nháy mắt, mấy nhà có con gái đều đánh trống rút lui, nhưng Từ Hoa Cúc còn chưa biết chuyện này.

Từ Hoa Cúc chỉ muốn đòi lại tất cả ủy khuất hôm nay từ Thẩm Thanh Nguyệt. Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Thôn trưởng, chúng cháu không muốn ở lại đây.” Thôn trưởng nói: “Được, hai cháu qua nhà bác ở tạm.”

Sau đó lại răn dạy Thẩm gia vài câu, mang theo Thẩm Thanh Nguyệt cùng Thẩm Mai rời đi. Nhị thẩm, tam thẩm, bà nội đều bị thương.

Vừa rồi người trong thôn thấy chị em Thẩm Thanh Nguyệt đáng thương, còn muốn đi ra mộ ba mẹ trong chốc lát, tinh thần trọng nghĩa của mọi người đều tăng mạnh.

Thẩm Thanh Nguyệt cùng trưởng thôn đi rồi.

Nhưng thôn dân không đi, tiếp tục chỉ chỉ trỏ trỏ Thẩm gia.