Chương 11

Nhị thẩm giơ tay liền định đánh Thẩm Thanh Nguyệt, trong giọng nói đều mang theo phẫn nộ: “Nha đầu chết tiệt kia dám véo tao.”

Thẩm Mai ở ngay cạnh Thẩm Thanh Nguyệt, thấy em gái sắp bị đánh, vội nói: “Nhị thẩm, thẩm làm gì vậy?”

Hôm nay Từ Hoa Cúc bị Thẩm Thanh Nguyệt làm mất mặt mấy lần, thù mới hận cũ, hiện tại đâu thèm lo lắng nhiều: “Trời sinh đồ đê tiện.” Muốn đánh cả Thẩm Mai!

Ai ngờ bàn tay còn chưa kịp chạm vào người hai chị em Thẩm gia, Từ Hoa Cúc đã bị ăn một đá thật mạnh, thét lên một tiếng cực kỳ bi thảm, bay xa 4, 5 mét.

Từ Hoa Cúc bị đá cả người đau đớn, muốn bò dậy mà bò không nổi.

Lưu Ngọc vốn đang la lối khóc lóc lăn lộn trên mặt đát, cũng sửng sốt một chút.

Ông nội Thẩm Đại Ngưu ở bên cạnh cũng hãi hùng khϊếp vía, ông ta tận mắt nhìn thấy Thẩm Thanh Nguyệt đá bay người đi.

Vừa lúc Thẩm Thanh Nguyệt đá xong, dường như cảm nhận được ánh mắt của ông nội, cũng quay đầu lại nhìn ông ta. Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Thẩm Đại Ngưu lộp bộp một chút. Thế nhưng ông ta lại co rúm, cúi đầu trước!

Loại ánh mắt này, trước kia ông từng thấy qua. Ba mươi năm trước cũng có một người thành thật như vậy, bị ông chú bức bách nhiều năm, cuối cùng người thành thật cũng phải bạo phát, chém chết một nhà năm người ông chú.

Người kia khi bị bắt chính là có ánh mắt lạnh lùng lộ ra khoái ý đó.

Thẩm Đại Ngưu muốn mở miệng, lại phát hiện bản thân đang run rẩy. Người khác chỉ cho là ông tức giận, chỉ có Thẩm Đại Ngưu biết, ông ta đang sợ hãi.

Nhị phòng vốn định chỉ lo thân mình, nhưng nghe được tiếng kêu ầm ĩ của Từ Hoa Cúc. Hai thằng con trai Thẩm Siêu Hùng và Thẩm Siêu Hổ đều đi ra. Nghe nói là Thẩm Thanh Nguyệt đánh mẹ, một đám đều muốn tìm Thẩm Thanh Nguyệt tính sổ.



Trên đầu thôn trưởng nổi gân xanh, nhức đầu, nói: “Đủ rồi. Hôm nay ai còn gây chuyện nữa, đều bắt đưa tới Ủy ban thôn!”

Một câu của trưởng thôn, mọi người Thẩm gia đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Từ Hoa Cúc nói: “Là nó đánh tôi trước, đá tôi. Ai u…… Ai u tôi……” Còn nhỏ hai giọt nước mắt.

Mới vừa nói xong, Thẩm Siêu Hùng nói: “Mày dám đánh mẹ tao, mày chờ đấy.” Hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Nguyệt một cái, rất có ý tứ, chờ thôn trưởng đi rồi sẽ thu thập cô.

Thôn trưởng càng tức giận: “Còn làm trò trước mặt tôi, sau lưng tôi, các người còn định làm tới mức nào?”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cháu muốn phân gia. Cháu không thể ở đây thêm một ngày nào nữa. Chúng cháu nấu cơm cho bọn họ ăn. Bọn họ ở căn phòng tốt, cho chúng cháu ở ổ chó, nếu chúng cháu tiếp tục ở lại, chúng cháu sẽ bị tra tấn tới chết.”

Thẩm Mai cũng cầu xin chủ nhiệm hội phụ nữ: “Cho chúng cháu phân gia đi.”

Chủ nhiệm hội phụ nữ không đành lòng, nói: “Nhưng mấy đứa con gái các cháu ở trong thôn cũng không lập được môn hộ.”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cách ngôn nói phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, chúng cháu khẳng định có thể sống tốt, nếu tiếp tục như vậy, chúng cháu thật sự không có đường sống!”

Chủ nhiệm hội phụ nữ có tâm muốn giúp các cô. Nhưng đây là việc nhà, cán bộ thôn cứng rắn nhúng tay vào cũng không phải là chuyện tốt.

Khi họ đang do dự, Thẩm Thanh Nguyệt lôi kéo Thẩm Mai đi ra ngoài.

Thôn trưởng nói: “Các cháu đi đâu vậy?” Trời đã hoàn toàn đen. Hai chị em bọn họ muốn đi đâu.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cháu muốn đi ra mộ ba mẹ một lát.”

Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Mai oa một tiếng bật khóc, ôm em gái.



Người thôn thôn cũng sửng sốt một chút, mấy thím đa cảm, đều đang trộm lau nước mắt.

Chị em Thẩm gia ủy khuất thành cái dạng gì, mới có thể đi ra mộ để tìm chút thân tình. Đứa trẻ không có ba mẹ chính là quá khổ.

Một câu nháy mắt xoay chuyển tình thế!

Người chung quanh xem náo nhiệt đều có chút nhìn không được: “Một đám còn dám nhận là trưởng bối. Trong nhà liền dung không nổi hai đứa nhỏ?”

“Lúc trước toàn thôn sửa đường. Mỗi nhà cử ra hai người. Như thế nào lại bắt hai vợ chồng lão đại đi. Bất công cũng không tớ mức vậy?”

Những người khác cũng nhanh chóng phản ứng lại, loại việc vừa dơ vừa mệt này đều để đàn ông làm. Trừ phi trong nhà thật sự không có đàn ông, mới có thể để phụ nữ đi.

Thẩm gia nhị phòng Thẩm Kiến Thành, tam phòng Thẩm Nghiệp Đại, đều nhàn rỗi đâu.

Liền vì chút công điểm, Thẩm gia để ba mẹ Thẩm Thanh Nguyệt làm việc mệt nhất, cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng tới tiền an ủi cũng lấy của bọn nhỏ.

Trong đám người không biết ai nói một câu: “Thật là, người nên chết lại không chết.”

Dù trong thôn cũng có người già trọng nam khinh nữ, nhưng nhìn Thẩm gia cũng không vừa mắt!

Hai ông bà già Thẩm gia mang theo nhị phòng, tam phòng hút máu cả nhà đại phòng. Người chung quanh càng nói càng lòng đầy căm phẫn.

Người Thẩm gia sắp tức chết rồi, chẳng lẽ người trong thôn đều mù sao?