Chương 8

Cô là người ích kỷ lạnh nhạt, chỉ nói chuyện lợi ích không nói chuyện tình cảm.

Làm người chị cả phải ngậm đắng nuốt cay nuôi các em nhỏ? không thể nào.

Tình nguyện hy sinh bản thân, cắt bỏ máu thịt của mình để mở đường cho người khác? Càng không thể.

Từ đó tới giờ cô luôn tin rằng chỉ cần yêu bản thân mình là đủ rồi, đó là một trong những lý do khiến cô có thể sống lâu như vậy.

Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là làm thế nào để nuôi sống bản thân mình, tìm ra một con đường phù hợp với mình.

Kiếp trước cô đã từng học được rất nhiều kỹ năng khác nhau, bao gồm lái xe, biết máy tính, biết chụp ảnh, biết quay video, biết trang điểm, làm món tráng miệng, biết vẽ tranh, nhưng mà khoan đã, cô không thể sử dụng chúng trong thời đại này.

Trước đó cô thức tỉnh dị năng của mình, là hệ không gian, nhưng chỉ có cỡ 2 mét vuông, chỉ là một thứ râu ria, không cần dùng đến.

A, không gian đến theo?

Trong giây lát, cô ngạc nhiên đến mức kiểm tra lại không gian của mình.

Trong đó không có đồ ăn, kiếp trước thế ăn chính là bảo vật, cô không có bản lĩnh kiếm được.

Chỉ có rất nhiều sách và hạt giống, đều là thứ vô dụng nhất trong thời mạt thế, có ném xuống đất cũng không ai muốn.

Trong thế giới sức mạnh là trên hết, ai lại đọc sách? Chỉ cần sống sót đã hao hết sức lực.

Còn hạt giống thì, đất cằn cỗi không có một ngọn cỏ, không mọc gì được.

Khi còn ở công ty, bạn bè xung quanh chỉ mang theo những loại lương thực chủ yếu như bắp, gạo, loại có thể ăn trực tiếp.

Mà cô đều lấy mỗi thứ một chút, trong lòng mong rằng mạt thế có thể kết thúc sớm một chút, để nó trở thành mồi lửa, mồi lửa hy vọng cho nhân loại.

Dù sao cô cũng là sinh viên đứng đầu trường đại học nông nghiệp, nên xem như là giữ lại chuyên môn đi.

Ban đầu cô chọn chuyên ngành này vì nó được nhà nước trợ cấp, mức độ cạnh tranh không quá lớn.

Sau khi vào đại học, cô học rất giỏi và nhận được đủ loại nhiều tiền thưởng, vượt qua mọi trở ngại và thành công giành được một suất ở lại trường, một tiền đồ tươi sáng, nhưng mạt thế lại đến.

Chẳng lẽ, để cô đi trồng trọt? Nhưng đây không phải là nông thôn, đất ở đâu ra?

Đang lúc trầm tư suy nghĩ, một cánh tay vươn ra, dùng sức tóm lấy cô: "Vu Hồng Muội, kẻ trộm này, thế mà dám trộm tiền."

Là Vu Tinh Tinh, cô tức giận trừng mắt nhìn Ninh Yên.

Người Vu gia đi theo ở phía sau đều có vẻ mặt phức tạp.

Khi cô hét lên một tiếng, những người hàng xóm trong sân nhà chạy ra và khi nhìn thấy cảnh tượng này mọi người đều chấn kinh.

Đây không phải là con gái thật giả của Vu gia sao? Mấy ngày trước quậy tới đυ.c nước, lại có chuyện gì nữa đây?

Vu Tinh Tinh tức giận hét lên: "Tại sao cô lại trộm tiền trong nhà? Làm người ngay thẳng không được à?"

Không phải chứ, mọi người nhìn nhau với vẻ nghi ngờ, chưa bao giờ nghe nói con gái út của Vu gia lại có tật xấu như vậy nha.

Ba Vu cau mày: “Lấy tiền ra, chuyện này coi như xong. Nhưng từ nay về sau đừng vào cửa Vu gia chúng ta nữa, Vu gia chúng ta không liên quan gì đến cô, cũng đừng ở ngoài lấy danh tiếng là con gái Vu gia.”

Ninh Yên nhìn ông một cái, rồi lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Vu Tinh Tinh, đây chính là điều mà Vu Tinh Tinh muốn sao?

Không ai tin những gì Vu Tinh Tinh nói, nhưng mọi người đều tin lời ba Vu, dù sao đều là hàng xóm cũ chuyện gì cũng biết rõ, ông Vu này vẫn khá để tin cậy.

Mọi người nhất nhất nhìn qua Ninh Yên, trách móc ầm trời: “Trời ạ, không ngờ Vu Hồng Muội lại là người như vậy."

"Tôi ghét nhất là tay chân tấy mấy, còn trẻ vậy mà không học hay?"

"Bị đuổi ra khỏi nhà, không cam lòng cho nên muốn báo thù phải không? Lòng dạ quá hẹp hòi."

"Mất công Vu gia nuôi dưỡng một hồi, rơi vào suy tàn, còn bị oán hận."

Ninh Yên bình tĩnh nhìn Vu Tinh Tinh, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.

Cô không có ý muốn hại người, nhưng người khác không chịu buông tha cô, vậy thì chiến đi.

Mặc dù có trái tim lạnh lùng nhưng cô ân oán rõ ràng, có ân báo ân, có thù báo thù.