Chương 7

Vỏ bánh bao rất mỏng, nhân thịt tươi ngon mọng nước, Ninh Yên đưa lên cắn một miếng hết nửa cái bánh bao, hương vị thơm ngon nở rộ trên đầu lưỡi, cái này cũng quá ngon rồi.

Bánh bao bông xốp mềm mại, nhân thịt vừa phải, nước sốt đậm đà, đúng là mỹ vị vô hạn.

Chỉ hai ba cái cô đã nuốt hết vào miệng, rồi háo hức không chờ nổi mà chộp lấy một cái bánh bao khác.

Lại húp một miếng chua chua ngọt ngọt của canh cà chua trứng gà, bụng âm ấm nóng nóng làm cô cảm động muốn khóc, hạnh phúc quá đi.

Tay đám người Vu gia cầm một cái bánh bao thịt, động tác không nhanh bằng cô, nhìn đôi mắt cô đỏ hoe, tưởng là cô không nỡ rời đi.

Vu Tinh Tinh vừa tức giận vừa lo lắng nên liền nghĩ trò.

Cô trợn mắt, nhẹ nhàng nói: “Cha mẹ đừng khóc, cầu xin hai người, để em gái ở lại.”

Vu gia khó xử, giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Lệ vang lên: “Tinh Tinh, cô quá tốt bụng, nhưng điều kiện trong nhà không dư dả, nuôi thêm một người nữa thì vất vả quá, cô đừng làm ba mẹ khó xử."

"Tôi..." Vu Tinh Tinh tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi không có nghĩ nhiều đến vậy, ba mẹ, nếu không số bánh bao thịt còn lại mình cho cô ấy đi."

Hừ, cứ coi như là đuổi cổ ăn mày.

Đây là bánh bao thịt bố Vu mang về từ căng tin nhà máy, ngày nắng nóng lười nấu cơm thì ăn cái này, hôm nay được phát lương vui mừng nên đã mua đồ ăn ngon, bố Vu nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Được rồi, lấy đi đi."

Vu Tinh Tinh thử thái độ của Vu gia, trong lòng thầm vui mừng, cô không khỏi đắc ý nhìn Ninh Yên, muốn xem cô ta bi thương thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dáng Ninh Yên ăn ngấu nghiến, thậm chí cả mí mắt cũng không có nhấc lên.

Đấm ra một cú mạnh nhưng lại như đánh vào bông, khiến Vu Tinh Tinh vô cùng thất vọng.

Ninh Yên lại gặm xong một cái, nhanh chóng lấy hộp cơm ra rồi gói bốn cái bánh bao thịt còn lại với tốc độ nhanh như chớp, vui vẻ như muốn bay lên trời.

Đủ để cô ăn được một hồi, vui vẻ, không có gì quan trọng hơn chuyện được ăn ngon.

Ăn xong đồ ăn, mẹ Vu đưa cô vào phòng, lặng lẽ lấy ra năm mươi đồng và các loại phiếu đưa cho cô.

Ninh Yên rất cảm động, trên người cô không có một xu, nhưng tiền này thì không thể nhận, cô không muốn nợ ân tình của Vu gia.

Mọi thứ chỉ nên đến đây thôi.

"Cám ơn người, con không thể nhận, người giữ gìn sức khỏe, chúc người sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi."

Mắt mẹ Vu không khỏi đỏ bừng: "Sau này nhớ thường xuyên đến thăm nhà chúng ta."

"Vâng." Ninh Yên vui vẻ đáp lời, nhưng cũng biết chuyện này là không thể, ngoại trừ mẹ Vu ra thì không có ai hoan nghênh cô.

Ninh Yên nhìn thoáng qua, đột nhiên mở cửa phòng ra, một bóng ngã vào.

Là Vu Tinh Tinh, cô loạng choạng mấy bước, ổn định dáng người, trong lòng thầm mắng một tiếng nhưng trên môi lại nở nụ cười: “Hồng Muội, lúc đi đừng quên túi của mình.”

Cứ như người bị bắt quả tang đang nghe lén không phải là cô, cười rất tự nhiên hào phóng, tố chất tâm lý này cũng không tệ.

Khóe môi Ninh Yên hơi nhếch lên, lười so đo với cô, cầm chiếc túi màu xanh quân đội trên bàn ăn, nhìn nhìn xung quanh, không biết cha con Vu gia và Kiều Lệ đã đi đâu.

"Mẹ, giúp con nói lời từ biệt với ba với anh hai, con đi đây."

Cô bước ra khỏi Vu gia mà không hề có chút lưu luyến nào, nhưng không biết sau lưng mình, ánh mắt Vu Tinh Tinh đang nhìn cô với vẻ lạnh lùng khó tả.

Nhưng dù có biết thì cô cũng không quan tâm.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, chỉ còn lại một chút ánh chiều tà mờ nhạt.

Ninh Yên đi dọc theo con đường xi măng, hai bên đều có những căn nhà gỗ giống hệt nhau, khói bếp bay khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn.

Khói lửa nhân gian, an ủi lòng người, ấm áp lại bình phàm, cô thích.

Cô tính toán một chút, quyết định đến Ninh gia trước, dù thế nào đi nữa, vấn đề hộ khẩu cần phải được giải quyết.

Ngày nay chuyện hộ khẩu bị kiểm soát rất nghiêm, những người không có hộ khẩu đều bị coi là lưu manh, sẽ bị bắt giữ.

Cô dự định sẽ đăng ký hộ khẩu với Ninh gia, nộp một số phí bảo hiểm hàng tháng... Không phải, là phí liên kết.