Chương 48

Lòng dạ của nha đầu này quá mức thâm sâu, ông cũng không nhìn ra được, dáng vẻ mà cô biểu hiện ra bên ngoài chỉ là dáng vẻ cô muốn ông nhìn thấy mà thôi.

Vẻ mặt Ninh Yên kiêu ngạo, nói: “Tôi sẽ không để ông giúp đỡ không công, chỉ cần sống sót qua mấy năm này, ai cũng không thể ngăn cản được hào quang của tôi.”

Vừa kiêu ngạo, vừa tự kỷ, vừa chém gió, nói năng lại ngông cuồng, nhưng đây là tính cách thật sự của cô à? Cũng không hẳn.

Xưởng trưởng Tăng không nhịn được suy nghĩ cẩn thận: “Hôm đó cháu cố ý thể hiện một mặt thiên tài của mình để hấp dẫn sự chú ý của tôi?”

Ninh Yên gật đầu, ra vẻ đương nhiên: “Người có giá trị mới xứng đáng được xem trọng, không phải à?”

Bắt đầu lên kế hoạch từ lúc đó, cẩn thận từng bước, xưởng trưởng Tăng nhận ra điều này, tâm trạng vô cùng phức tạp: “Cháu đã đoán ra từ đầu chúng ta sẽ tới?”

Ninh Yên cười híp mắt nói: “Lúc trước tôi không biết ông, nhưng nghe ngóng một hồi liền biết danh tiếng của ông rất tốt, là người công chính liêm minh, có ơn tất báo, đối nhân xử thể rộng lượng lại có trách nhiệm.”

Xưởng trưởng Tăng chinh chiến nửa đời người, đã trải qua nhiều trường hợp lớn, cũng gặp được vô số loại người, nhưng cô bé trước mặt này vẫn khiến ông cảm thấy ngạc nhiên: “Danh tiếng cũng có thể làm giả.”

Ninh Yên bình thản, tự nhiên đáp lời, không hề biểu lộ thế hạ phong: “Chuyện này cũng có khả năng, nhưng vì để duy trì danh tiếng tốt, ông chắc chắn sẽ tới, cho dù chỉ ra vẻ cho người khác xem, diễn kịch cũng phải diễn trọn vẹn.”

Xưởng trưởng Tăng day ấn đường, đây nào phải là một cô bé chưa trái sự đời, rõ ràng là một con tiểu hồ ly ngàn năm: “Cháu năm nay mới 16 tuổi.”

Yêu nghiệt như vậy sao?

Ninh Yên ra vẻ ông mới rất kỳ lạ, còn tôi vẫn rất bình thường.

“Văn có Cam La 12 tuổi trở thành tể tướng, võ có Hoắc Khứ Bệnh 17 tuổi theo cậu mình là Vệ Thanh xuất chinh, nhớ lập chiến công mà được phong làm Quan Quân Hầu, hai mốt tuổi bao vây Lang Tư Cư, đánh cho quân Hung Nô bỏ chạy, Mạc Nam không còn triều đình, từ đó đã khai thông con đường đến Tây Vực.”

Xưởng trưởng Tăng cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, rốt cuộc ai mới không bình thường?

“Vậy chí hướng của cháu là gì?”

Ninh Yên trầm ngâm một lát rồi nói: “Hy vọng thế giới sẽ không còn nạn đói, tất cả mọi người đều được ăn no.”

Lúc này cô chỉ là đang làm màu, tạo ra hảo cảm, hoàn toàn không suy nghĩ tới việc cả đời này đều sẽ phấn đấu vì giấc mộng này.

Tên của cô sẽ rực rỡ, chói lòa trên sử sách.

Một câu nói đầy khí khách của cô khiến cho xưởng trưởng Tăng hít một hơi lạnh, một lý tưởng to lớn.

Ông cho rằng mình đã đủ xem trọng cô, nhưng bây giờ, ông mới nhận ra mình vẫn đang xem nhẹ cô.

“Cháu...” Trong đầu ông có vô vàn từ ngữ, nhưng chỉ nói ra được ba chữ: “Có chút ngông cuồng.”

Ninh Yên mĩm cười kiêu ngạo: “Thiếu niên ắt có sự ngông cuồng, tựa núi sông vững chắc, bền bỉ, dám đọ mặt trời với mặt trăng, coi thế giới này chỉ còn thiếu niên ta, dám hỏi ông trời thử thách chông gai, san bằng gian khó không gì cản nổi, người đời cười nhạo ta, ta lại càng nỗ lực, không phụ một đời thiếu niên.”

Sau khi cô rời đi, xưởng trưởng Tăng ngơ ngác ngồi ở bên cửa sổ, cửa ban công mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào, ánh mặt trời vàng rực chiều vào người hắn, hiện lên một khuôn mặt vừa anh tuấn vừa sắc bén.

Tâm trạng của xưởng trưởng Tăng có vài phần rối loạn: “Nghiêm Lẫm, cậu nghe thấy hết rồi à? Cảm thấy thế nào?”

Vẻ mặt Nghiêm Lẫm có vài phần thưởng thức: “Một mỹ nhân điên cuồng vừa điên vừa hoang dại.”

Hắn chỉ là nghe lệnh tới bàn chuyện, không ngờ lại được hóng chuyện.

Xưởng trưởng Tăng: “...”

So sánh này rất chính xác, chẳng qua... “Cô ấy không tính là mỹ nhân.”

Gương mặt non nớt còn chưa trưởng thành, thân hình khô quắt, chỉ có làn da trông rất đẹp, trắng nõn mịn màng.

Nghiêm Lẫm nhớ lại dáng vẻ của cô, hắn vậy mà vẫn nhớ rất rõ ràng: “Cũng được, rất thuận mắt.”

Đôi mắt hạnh thuần khiết đen nhánh hơi cong cong, giống như chứa đựng cả bầu trời đầy sao.

Xưởng trưởng Tăng sững người, không phải hắn... có bệnh chứ?

“Cô ấy vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn có chút gì đó, tôi rất mong chờ tương lai của cô ấy.”