Khương Chỉ Oánh không phục nhìn Phùng Bảo Chi, còn ấu trĩ mà hừ một tiếng: “Khẳng định là chị giấu!”
Đều là người xuyên không, ai sợ ai.
Nhớ năm đó ở mạt thế, nhiều người đuổi gϊếŧ cô như vậy, cô chính là bị tàn phá rồi trở thành diễn tinh. (Diễn tinh là chỉ những người thích diễn ngoài đời thực, kiểu như 2 mặt, nhưng mà thường hiểu theo nghĩa tích cực nhé)
Luận về kỹ thuật diễn, cô chưa bao giờ sợ.
Khương Chỉ Oánh ngụy trang thành bé gái ngây thơ ấu trĩ 4 tuổi, thoải mái mà dựa vào trong l*иg ngực Khương Thế Huân, giống như tiểu bá vương.
Còn không quên quan sát biểu cảm của Phùng Bảo Chi.
Phùng Bảo Chi hiển nhiên cũng không phải người ngu ngốc, tuy rằng tuổi không lớn, biểu hiện lại vô cùng có chủ kiến, vừa thấy chính là loại nữ chủ độc lập tự mình cố gắng.
Cô ta mím môi, lạnh lùng nhìn Khương Chỉ Oánh: “Em có thể tìm, nhưng nếu em không tìm ra, thì sao?”
Khương Chỉ Oánh mới không rơi vào bẫy của cô ta đâu, trực tiếp vòng cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Khương Thế Huân, làm nũng: “Ba ba, con sợ.”
Cô cũng không quên bản thân chỉ là một đứa bé 4 tuổi, nếu tiếp lời của cô ta, cùng Phùng Bảo Chi đánh cược gì đó, chẳng phải là trực tiếp không đánh đã khai, nói cho Phùng Bảo Chi biết cô có vấn đề sao?
Khương Thế Huân cho rằng cô sợ thật, khẩn trương dùng tay vỗ vỗ lưng cô: “Ba ba ở chỗ này, đừng sợ.”
Nói xong anh nhìn về phía Phùng Bảo Chi: “Bảo Chi, chú Khương biết cháu là đứa trẻ hiểu chuyện.
Hôm nay Châu Châu hôm nay bị ba cháu cướp đùi gà và mặt dây chuyền, còn bị đá xuống sông, thiếu chút nữa có chuyện.
Con bé bị thương không nhẹ, còn bị kinh hách, hiện tại chỉ muốn tìm mặt dây chuyền về. Cháu là chị, có thể bao dung con bé một chút không?
Nếu tìm không thấy, chú Khương tự mình xin lỗi với cháu, được không?”
Phùng Bảo Chi lườm Khương Chỉ Oánh một giây, ánh mắt trở về trên gương mặt tuấn tú của Khương Thế Huân.
Cô ta một chút cũng không muốn bao dung Khương Chỉ Oánh, chẳng qua…… có thể cho Khương Thế Huân một chút mặt mũi.
Dù sao, người này chính là……
Nghĩ đến đây, khóe miệng Phùng Bảo Chi cong lên, hướng về phía Khương Thế Huân cười ngoan ngoãn: “Chú Khương, cháu hiểu. Em gái Châu Châu còn nhỏ, cháu có thể nhường em ấy.
Nhưng mà cháu chỉ nhường Châu Châu thôi nha, em ấy đã không tin lời nói của cháu, thì tự mình tìm đi, cháu không hề nói dối.”
Dù sao con bé đó ngốc như vậy, cũng không có khả năng tìm được đồ vật!
Tiếng nói cô ta vừa dứt, Tiết Băng Thanh lập tức nói theo: “Bảo Chi luôn hiểu chuyện, nếu nó đã nói như thế, vậy để cho Châu Châu tìm thử đi.
Đồng chí Khương, dù sao Bảo Chi cũng chỉ là đứa bé, không thể để nhiều người cùng nhau tìm, đem phòng lật lên lộn xộn được.”
Nói xong cười khổ một chút, bộ dáng vô cùng miễn cưỡng.
Khương Thế Huân nghe hiểu ý tứ của cô ta, chỉ cho một mình Khương Chỉ Oánh tìm.
Đường Ngọc Lan vừa nghe đã hiểu, lông mày dựng lên muốn phản bác, Khương Thế Huân ngăn lại: “Có thể.”
Đường Ngọc Lan không phục: “Châu Châu còn nhỏ như vậy, con bé biết cái gì? Lỡ như tìm không thấy thì làm sao bây giờ?”
Khương Thế Huân bắt lấy tay cô ấy nhẹ nhàng nhéo: “Yên tâm, không có việc gì.”
Bọn họ nhiều người như vậy, đúng thật cùng nhau tìm sẽ không tốt, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe. Nếu tìm được thì tốt, nếu là tìm không thấy, lộ ra bọn họ ức hϊếp người.
Chi bằng để Châu Châu tới. Con bé còn nhỏ, truyền ra ngoài người khác cũng sẽ không nói cái gì. Dù sao anh cả bên kia hẳn là đã báo án, cho dù tìm không thấy, chờ công an tới còn có thể hỏi lại Phùng Nhị Cẩu.
Tuyệt đối sẽ không tiện nghi cho hắn. Khương Chỉ Oánh rất mau bắt đầu tìm kiếm.
Cô biết đồ vật giấu ở chỗ nào, nhưng không có đi thẳng đến mục tiêu, ngược lại tựa như con ruồi tìm lung tung khắp nơi, lật cả phòng Phùng Bảo Chi đến rối tung.
Phùng Bảo Chi xem ở trong mắt, sắc mặt càng ngày càng khó coi.