Chương 13: Hay cho một đóa trà xanh

Khương Chỉ Oánh liếc Tiết Băng Thanh bằng nửa con mắt.

Không thể không nói, người phụ nữ này thật sự rất biết cách nói chuyện, tuyệt đối xem như là một đóa trà xanh ưu tú.

Nói một hồi, không chỉ nhẹ nhàng, còn rộng lượng thong dong, vừa tỏ vẻ muốn giúp đỡ, còn nói tìm không thấy nguyện ý đền.

Thái độ như vậy, nếu người Đường gia và cả Khương Thế Huân bất mãn nữa, ngược lại có vẻ bọn họ quá mức keo kiệt, hẹp hòi không buông tha.

Cho nên Khương Chỉ Oánh không để cho người nhà phát huy cơ hội, lập tức nói: “Dì gạt người! Hắn cướp mặt dây chuyền của cháu, không hề cứu cháu! Nhất định là các người đem mặt dây chuyền giấu rồi!”

Lúc này cô chỉ là một đứa trẻ, trước mặt nữ chủ tâm cơ và đóa trà xanh Tiết Băng Thanh cũng không dám nói quá nhiều.

Cho nên cố ý giả bộ thành một đứa trẻ tùy hứng. Dù sao cô còn nhỏ, có thể tùy tiện tùy hứng.

Đường Ngọc Lan theo sát không bỏ qua: “Phùng Nhị Cẩu, mày có biết xấu hổ hay không, cướp đồ của Châu Châu nhà tao, đá Châu Châu xuống sông, còn dám nói dối là vì cứu người! Lão nương thấy mày ngứa da muốn bị đánh đây mà.”

Đường Hưng Quốc gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Nhị Cẩu, hai đầu ngón tay niết đến vang lên tiếng “ken két”, trực tiếp đi đến trước mặt Phùng Nhị Cẩu: “Phùng Nhị Cẩu, mày muốn bị đánh đúng không? Mau nói thật, mày giấu mặt dây chuyền của Châu Châu ở chỗ nào rồi!”

Tiết Băng Thanh thấy người tới không có ý tốt, vội vàng đi qua bên cạnh né tránh, cùng Phùng Nhị Cẩu kéo ra một khoảng cách, miễn bị hắn liên lụy.

Phùng Nhị Cẩu sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, ánh mắt hoảng loạn nhìn về Tiết Băng Thanh: “Ai muốn bị đánh chứ, Đường lão nhị anh đừng có xằng bậy nha, cẩn thận tôi báo công an bắt anh!”

Đường Hưng Quốc không sợ hắn, trực tiếp tiến lên đè hắn xuống đất đấm một trận: “Vậy mày đi đi! Mày xém chút nữa hại chết Châu Châu nhà tao, lão tử còn chưa có tính sổ với mày đâu! Chờ công an tới, mày xem thử công an bắt ai!”

Phùng Nhị Cẩu bị đánh trúng kêu to chói tai, giống như tiếng gϊếŧ heo, miệng vẫn thủy chung không chịu thừa nhận Khương Chỉ Oánh, từ đầu tới cuối vẫn nói là vì cứu cô mới kéo lại, kết quả dây bị đứt.

Đường Hưng Quốc tức giận không nhẹ, thế nhưng không dám đem hắn đánh chết thật, bằng không bọn họ liền không có lý, nói không chừng nếu công an thật sự đi vào, còn phải bồi thường tiền thuốc men.

Kỳ thật đánh hắn không nặng, sợ đánh ra chuyện, Đường Hưng Quốc đặc biệt không dùng nhiều sức

Chủ yếu là Phùng Nhị Cẩu quá hèn hạ, cố ý đặc biệt lớn tiếng, giống như sắp bị đánh chết.

Tiết Băng Thanh nghe không ngừng nhíu mày, đi đến trước mặt Khương Thế Huân, đôi mắt trông mong mà cầu cứu anh: “Đồng chí Khương, anh nhanh khuyên nhủ đi, nếu đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện mất.”

Luận về diện mạo, cô ta chỉ xem như thanh tú, so với Đường Ngọc Lan còn kém xa.

Chẳng qua dáng người cô ta tốt hơn Đường Ngọc Lan nhiều, khí chất điềm đạm, lại biết cách nói chuyện, ở trong mắt đàn ông khẳng định so với Đường Ngọc Lan làm cho người ta thích hơn.

Cho nên cô ta vừa tới đây, cả người Khương Chỉ Oánh đều cảnh giác. Cô cố ý hỏi: “Các người thật sự không giấu sao?”

Tiết Băng Thanh ôn nhu cười cười: “Đương nhiên không có, chúng tôi giấu đồ của cháu làm gì? Nếu là ngươi Bảo Chi tỷ tỷ thật sự thấy được ngươi mặt trang sức, nó khẳng định đã sớm đưa cho cháu rồi, sao có thể giấu đi?”

Nói xong lời cuối cùng, cô ta đặc biệt nhìn Khương Thế Huân, hiển nhiên lời này là nói cho anh nghe.

Khương Chỉ Oánh hừ một tiếng: “Cháu không tin, khẳng định là các người giấu làm của riêng rồi!”

Vẻ mặt Tiết Băng Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Vậy cháu muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng?”

Khương Chỉ Oánh chờ chính là lời này của cô ta, nghe vậy lập tức đưa ra yêu cầu: “Cháu muốn tự mình tìm xem!”

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức Phùng Bảo Chi hỏi: “Nếu em không tìm thấy thì sao? Có phải chứng minh được bọn chị không có giấu hay không?”