Chương 5

Một chậu quần áo to lớn, ngoài những bộ quần áo của bà nội không có đổi màu ra, thì những quần áo khác đều bị đổi màu, nhìn thôi cũng đã cảm thấy kinh hãi.

Trương Huệ Lan trong đầu lúc này có thể tưởng tượng ra cảnh Tống Xuân Mai trở về nhà nhìn thấy quần áo của mình bị Trương Huệ Lan làm hỏng, tâm trạng chắc chắn sẽ không tốt một chút nào.

Làm xong tất cả mọi chuyện, nàng lấy một cái sọt nhỏ ở trong nhà lấy thêm một cây dao sắc bén, sau đó sắt theo dê đi ra sau núi.

Ngày hôm nay Trương Huệ Lan tính toán sẽ vào núi tìm một chút nấm mèo, tìm một chút đặc sản vùng núi. Những thứ này đều là tiền, bán chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền.

Tống Xuân Mai đã quyết định cho nàng đi ra ngoài làm công kiếm tiền. Cho nên, chắc chắn sẽ không đem tiền trong nhà giao cho nàng đóng tiền học phí kỳ 2.

Nàng nếu như muốn đọc sách, muốn đi học, thì tất nhiên phải tự mình kiếm tiền, bây giờ không ai có thể giúp nàng cả.

Trương Huệ Lan buộc dê ở một vùng có cỏ cho dê ăn, sau đó đi sâu vào trong núi, bên ngoài mặc dù các thôn dân đã lục lọi không ít, cũng không còn lại cái gì cho nàng tìm kiếm, trong núi sâu nhiều nguy hiểm, cũng sẽ không có nhiều người đi vào trong núi như nàng.

Càng đi sâu vào trong núi nàng càng nhìn thấy nhiều loại đặc sản của vùng núi, toàn là những loại nấm có thể bán kiếm tiền.

Kiếp trước nàng thường xuyên ở trong núi chăn dê, nàng đối nơi này tương đối quen thuộc.

Biết nơi nào có nấm mèo, có đặc sản vùng núi, nàng lúc này phát hiện một cái cây đã chết, bên trên thân cây mọc đầy nấm mèo màu đen, nàng không chần chừ một chút nào tiến tới hái một ít, sau đó lại suy nghĩ, nếu như tìm một loại cây ít có vi khuẩn đem về nhà, mỗi ngày tưới nước duy trì độ ẩm.

Nấm mèo sẽ liền nhanh chóng phát triển, càng ngày mọc ra càng nhiều, nàng cũng không phải thường xuyên đi vào núi tìm kiếm nữa.

Ở nhà liền có thể tự mình ngắt lấy nấm mèo đi bán, kiếm được tiền liền có thể làm một chút buôn bán nhỏ, kiếm lấy càng nhiều tiền hơn nữa.

Thời đại này mọi người đều ở trong xưởng làm công nhân, người có thể làm ăn buôn bán nhỏ không nhiều.

Gây dựng sự nghiệp thực sự tỉ lệ thành công dễ dàng hơn rất nhiều so với mười mấy năm sau.

Nghĩ như vậy, Trương Huệ Lan thấy được hy vọng, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.

Nàng lúc này ở nhìn sang bên cạnh, còn có rất nhiều nấm, không chần chừ một chút nào, liền đem chúng nhét hết vào trong sọt.

Thuận tiện nàng còn đào một ít rau dại, toàn là những loại rau rừng có thể ăn, những loại rau linh tinh trên núi như thế này mọc rất nhiều.

“Ầm ầm!” Một tiếng sấm từ trên bầu trời vang vọng, âm thanh cực lớn vang lên.

Nàng ngẩng đầu nhìn xem bầu trời, bầu trời mây đen kéo đến, mây đen mù mịt, lúc này trời lại muốn mưa nữa rồi.

Trong núi nhiều cây cổ thụ, rất dễ dàng tạo ngộ bị sét đánh trúng. Nàng một đường chạy chậm, dùng hết sức tránh né núp vào những cái cây nhỏ mà đi.

Nàng thở hổn hển mệt mỏi nắm lấy hai con dê vội vã, sau đó nhanh chóng hướng về phía nhà mà đi.

Hai chân của nàng không ngừng chạy nhanh, tốc độ mỗi lúc tăng dần, về đến nhà trời đã mưa to tầm tã mà trúc xuống, cả người của nàng đều đã ướt nhem ướt nhẹp.

Nàng đem dê dắt vào trong chuồng, nàng hiện tại còn ở cùng với bà nội một phòng, cha của nàng cùng Tống Xuân Mai ở tại nhà chính.

Bà nội một mình ở lại căn phòng nhỏ của mình, tất cả mọi người đều ở cùng nhau trong một căn nhà nhỏ, nhưng lại không cũng không có cùng nhau ăn cơm.

Bà nội có ba người con trai, một người con gái, tất cả đều đã thành gia lập nghiệp, người nào người nấy đều đã có gia đình nhỏ của mình.

Bọn họ đã sớm phân nhà ra mà sống, cha của nàng chính là con trai lớn trong nhà, bà nội hiện tại ở trong nhà của cha nàng.

Nhị thúc ở phía đông ở trong thôn, Tam thúc thì không ở trong thôn, hiện tại đang ở rể ở thôn bên cạnh.

Bà nội của nàng đã hơn 50 tuổi, bà nội chừa lại cho chính mình một mẫu đất, còn lại tất cả đều cho con trai con gái.

Tuy rằng vất vả, nhưng cuộc sống vô cùng thoải mái, tự tại muốn làm gì thì làm cái đó, không ai quản được bà nội của nàng.