Chương 4

Cứ như thế thời gian trôi qua một tuần, Trương Huệ Lan ăn trứng gà cả một tuần.

Tống Xuân Mai đau lòng khi nhìn trứng gà của mình bị Trương Huệ Lan mỗi ngày ăn sạch, mỗi khi nhìn nàng ăn trứng gà mặt mũi của Tống Xuân Mai nhăn lên như là đít khỉ.

Trương Huệ Lan ăn càng thoải mái thì Tống Xuân Mai càng là tức giận, Trương Huệ Lan lại càng vui vẻ.

Trong nhà tổng cộng chỉ có sáu con gà, một con gà trống, năm con gà mái.

Hai con gà liền do bà nội của Trương Huệ Lan nuôi.

Thời điểm đẻ trứng hoàn bộ đều bị Tống Xuân Mai nhặt lấy hết tất cả.

L*иg sắt nhốt gà rừng là cha của nàng ở trên núi bắt xuống.

Còn lại năm con gà mái cũng không phải mỗi ngày đều sẽ đẻ trứng, Tiểu Quân cũng là lâu lâu ăn một quả trứng gà mà thôi, còn lại Tống Xuân Mai sẽ tích góp dần dần, sau đó liền đem ra chợ bán.

Nàng liên tiếp mấy ngày đều ăn trứng gà, Tiểu Quân cũng bắt chước ăn theo nàng, Tống Xuân Mai trứng gà tích góp được đều bị Trương Huệ Lan cùng Tiểu Quân ăn sạch sẽ.

Tiểu Quân liên tục mấy ngày ăn trứng gà bây giờ đã nghiền trứng gà, mỗi ngày đều muốn ăn trứng gà, không ăn trứng gà Tiểu Quân đều không ăn thứ khác.

Làm cho Tống Xuân Mai bực bội không chịu được, mỗi ngày ở trong lòng mắng Trương Huệ Lan là cái đồ phá của.

Tống Xuân Mai lén ra ngoài mua trứng gà trở về nhà, sau đó giấu đi, mỗi ngày đều mang cho Tiểu Quân ăn, lén lén lút lút không cho Trương Huệ Lan nhìn thấy.

Trương Huệ Lan vết thương đã khỏi hẳn nhưng bây giờ nàng vẫn muốn ăn trứng gà, thật ra nàng cũng không thích ăn trứng gà, chẳng qua là khiến cho Tống Xuân Mai tức chết khi nhìn thấy nàng ăn trứng gà mà thôi.

Ngày hôm nay buổi sáng, bà nội đã xuống ruộng làm cỏ.

Tống Xuân Mai nhìn nàng đã hoàn toàn bình phục, lại bắt đầu dạy dỗ nàng sau này nên sống như thế nào, bây giờ tất cả mọi việc làm trong nhà đều do nàng làm.

Cả nhà của nàng một nhà ba người quần áo bẩn, ngâm ở trong bồn nước, bắt một mình nàng giặt.

Giặt xong rồi còn bắt nàng đi chăn dê.

Từ khi nàng 6 tuổi cho đến bây giờ, nhóm lửa nấu cơm, giặt quần áo, chăn dê tất cả đều là nàng làm, Tống Xuân Mai hay Tiểu Quân không làm bất cứ điều gì.

Nàng trước kia ở trong nhà chính là một người giúp việc miễn phí, cái gì cũng làm, cái gì cũng nhận vào mình, nghĩ lại kiếp trước nàng thật là một cô gái ngốc, một cô gái lúc nào cũng tự mình làm khổ mình.

Lần này nàng trọng sinh trở về, tất nhiên sẽ không để cho những chuyện kiếp trước xảy ra, muốn chèn ép nàng làm những việc như kiếp trước, đừng có mơ.

Nhưng mà hiện tại nàng còn muốn sống ở nơi này, tạm thời cũng không thể cạch mặt được với Tống Xuân Mai.

Nhưng cũng không nghĩa là nàng có thể tùy ý để cho Tống Xuân Mai sai khiến nàng.

Nàng muốn cho Tống Xuân Mai ăn chút đau khổ, làm Tống Xuân Mai biết biết sai nàng làm việc là phải trả một cái giá đắt.

Tống Xuân Mai giao phó công việc xong xuôi, liền cùng cha của nàng xuống ruộng bắt đầu làm việc.

Nàng đi vào bên cạnh giếng, nhìn một chậu quần áo dơ bẩn, khuôn mặt xảo trá tươi cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Trong đống quần áo dơ có một cái áo tay ngắn màu trắng mà Tống Xuân Mai mới mua được mấy hôm, bình thường giặt quần áo trắng, nàng đều để riêng ra một bên mà giặt.

Còn bây giờ thì khác nàng đem tất cả quần áo đều trộn lẫn với nhau, thậm chí còn đi đến phòng của bà nội tìm một cái quần màu đen, cùng một cái áo màu xanh còn chưa có giặt, ném vào trong đống quần áo bẩn, cái quần cùng cái áo này đã phai màu cực kỳ nghiêm trọng.

Đem bột giặt đổ vào đống quần áo trong chậu thủy tinh, ngay lập tức trong chậu thủy tinh liền đen thui thùi lùi.

Cái áo màu trắng cũng ngay lập tức phai màu, biến đổi thành đủ loại màu sắc, không còn là áo trắng tinh như lúc trước nữa.

Trương Huệ Lan đôi bàn chân trần trụi không chần chừ một chút nào điên cuồng dẫm đạp lên đống quần áo trước mặt, khiến cho áo trắng càng càng đổi màu khó coi.

Sau đó đem ra ngoài rửa sạch lại một lần những quần mới giặt xong, rồi đem đi phơi nắng cho khô.