Chương 2

Lúc này một âm thanh quen thuộc nhanh chóng đem nàng từ trong hồi ức thống khổ bừng tỉnh.

“Ahhhh, trứng gà của ta đâu. Hèn gì ta không thấy trong ổ gà không có trứng. Mẹ ngươi lấy trứng của ta ăn rồi có phải không? Cháu trai đích tôn của mẹ còn chưa có lộc ăn đâu!” Tống Xuân Mai giọng nói cực kỳ lớn vang lên.

“Xuân Mai à, mẹ không có lấy trứng gà của nhà con. Đây là trứng gà của nhà mẹ vừa mới đẻ ra. Huệ Lan vừa mới tỉnh, con bé hai ngày cũng đã chưa ăn cái gì, đây là mẹ làm cho con bé ăn.”

“Huệ Lan tỉnh rồi?”

Trương Huệ Lan nhắm thật chặt đôi mắt của mình, nàng thật sự không muốn nhìn sắc mặt của Tống Xuân Mai một chút nào.

Tống Xuân Mai đẩy ra cửa từ bên ngoài mà bước vào trong phòng, đi đến trước giường của Trần Huệ Lan nhìn xem.

“Huệ Lan.” Tống Xuân Mai nhìn Trương Huệ Lan đang nằm trên giường, nhắm chặt đôi mắt hỏi.

- Mẹ nói không phải Huệ Lan đã tỉnh rồi sao? Như thế nào còn nằm im không động đậy?

Trương Huệ Lan giật mình khi nghe thấy âm thanh của Tống Xuân Mai, trong khi Tống Xuân Mai không có mở miệng, nàng lúc này không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác? Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được.

Chẳng lẽ, nàng trọng sinh trở về, ông trời lại cho nàng có thêm năng lực nghe thấy tiếng lòng của người khác, giúp nàng dễ dàng sống hơn trên thế giới này? Nhìn thấu nhân tâm người khác.

Nghe thấy tiếng lòng của người khác, năng lực này phải nói là cực kỳ cực kỳ đỉnh, chỉ cần biết người khác nghĩ gì, thì mọi chuyện lại dễ dàng nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Trương Huệ Lan trong lòng có chút kích động, có thể nghe được tiếng lòng người khác, kiếp này nàng sẽ không dễ dàng tin người, sẽ không dễ dàng bị người khác lừa gạt, cho dù đó có là người thân nhất của nàng đi chăng nữa.

Đồng thời, nàng cũng nhớ tới nguyên nhân của nàng bị hôn mê, mấy ngày hôm trước trời đột nhiên mưa to, chỗ ngủ của Tống Xuân Mai đột nhiên bị lủng lỗ, mưa dột xuống.

Khiến cho nàng phải bò lên trên nóc nhà, dùng mái ngói che lại cho Tống Xuân Mai ngủ, nàng dù sao kiếp trước cũng là một đứa con gái nghe lời, không dám trái lời của Tống Xuân Mai, cho nên nàng mới cắn răng bò lên nóc nhà.

Mưa to gió lớn khiến cho nàng không nhìn thấy đường, bước chân không cẩn thận đạp trúng mái ngói mà trượt chân té xuống mặt đất, khiến cho nàng nhanh chóng ngất đi.

Sau đó nàng cũng không còn biết gì nữa, khi tỉnh lại nàng đã là nàng trở thành như bây giờ.

“Huệ Lan!!!” Tống Xuân Mai lại tiếp tục kêu lên một tiếng.

Trương Huệ Lan đành phải mở mắt ra, nhìn khuôn mặt mà cả đời này nàng vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại.

Tống Xuân Mai nhìn xem Trương Huệ Lan ngây ngốc không nói lời nào. Nghĩ thầm trong lòng.

- Có phải hay không đầu óc bị té ngã hỏng mất rồi.

- Đây nếu là té ngã hỏng đầu óc rồi, không phải ta sẽ phí công nuôi dưỡng của nàng sao? Ta còn trong cậy về sau Trương Huệ Lan cho nàng tiền dưỡng già, kết hôn lấy sính lễ, té hỏng đầu rồi thì ai chịu lấy Trương Huệ Lan nữa đây.

Tống Xuân Mai tiếp tục duỗi tay quơ quơ đến trước mặt của Trương Huệ Lan, khi nhìn thấy Trương Huệ Lan không nói lời nào.

“Huệ Lan, con có nghe thấy lời mẹ nói sao?”

“Ta không có việc gì.” Trương Huệ Lan thật sự không muốn trả lời, nhưng hỏi quá nhiều, quá phiền phức, nàng phải mở miệng đáp lại lời nói của Tống Xuân Mai.

“May quá! May quá... không có chuyện gì là tốt rồi... là tốt rồi!” Tống Xuân Mai nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, bà nội từ trong bếp chạy ra, bưng một tô mì sợi nóng hổi đến trước mặt Trương Huệ Lan, ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhẹ nhàng nói, “Huệ Lan, ngồi dậy ăn mì sợi đi con.”

Mùi thơm ngào ngạt của mì sợi tỏa ra, ở bên trên còn dùng một ít dầu đã chiên qua bằng trứng gà, khiến cho tô mì sợi càng trở nên hấp dẫn.

Thời buổi này tuy rằng đã mở ra cải cách, nhưng là vật tư thiếu thốn, trứng gà ở thời đại này đều là vật quý hiếm, muốn có một quả cũng không phải chuyện đơn giản như kiếp trước của nàng.

Nhà nàng lại chỉ có một con gà mái, đẻ ra chắc được một quả trứng, hôm nay lại dùng dầu chiên lên ăn, đã xem là rất xa xỉ rồi, bà nội đúng là yêu thương nàng thật sự.