Chương 42: Chuyện Lạ

Hôm nay, Lục Mãn đang làm cỏ ngoài đồng với Trần Tú Phương liền nghe được có người kêu cứu mạng, Lục Mãn ngẩng đầu ngước lên thì thấy Lý Tú Lan, con dâu của Thục Lập Bình, một người cô cùng làng.

Hai người bọn họ là hàng xóm, cô nhớ hôm nay Lý Tú Lan hình như về nhà mẹ đẻ, sao lúc này đầu tóc bù xù lại đến đây?

“Thím, sao vậy?”

Trần Tú Phương nhìn thấy Lý Tú Lan có chút kinh ngạc, hai người bọn họ là gái cùng thôn, sau khi gả vào cùng thôn, quan hệ rất tốt, họ lại là hàng xóm của nhau nên thậm chí mối quan hệ còn tốt hơn.

Bây giờ nhìn thấy Lý Tú Lan như vậy, bà làm sao có thể không kinh ngạc?

“Tiểu Mãn, cứu mạng.”

Lý Tú Lan không nghe thấy Trần Tú Phương đang nói gì, bà hoảng hốt chạy đến ôm lấy Lục Mãn, Lục Mãn cảm nhận được thân thể của đối phương đang run rẩy, cô nhìn Lý Tú Lan đang rúc vào lòng mình.

“Thím, đừng có gấp, chậm rãi nói.”

Cô nhẹ giọng trấn an Lý Tú Lan, thân thể của Lý Tú Lan vẫn run như cũ, Lục Mãn bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý để Lý Tú Lan ôm mình.

“Thím, bất luận thím gặp được chuyện gì, chúng ta cũng phải nói chuyện này.”

Lục Mãn bất đắc dĩ nói, đều là chuyện gì vậy, trong khoảng thời gian này cô thật sự rất thành thật, cái gì cũng không có làm.



“Tiểu Mãn, cứu mạng.” Lý Tú Lan rốt cục tỉnh táo lại, bà ấy ngẩng đầu nhìn Lục Mãn, Lục Mãn nhìn thấy trên mặt Lý Tú Lan có âm khí, làm sao có thể?

Cô đi vào thế giới này vẫn chưa có nhìn thấy âm khí đâu.

Cô vẫn luôn cho rằng trên đời này không có ma quỷ, hoá ra là cô chưa gặp phải chúng.

“Thím, làm sao vậy?”

Lục Mãn nghiêm túc hỏi, cô không biết Lý Tú Lan trở về nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện gì, bây giờ xem ra, hẳn là có người qua đời, chẳng qua qua đời cũng không thể có âm khí như vậy, chẳng lẽ người chết còn có nguyên nhân khác.

“Tiểu Mãn, thím, hôm nay cháu trai của thím kết hôn.”

Lục Mãn nghe vậy sửng sốt, kết hôn thì tại sao trên người lại có âm khí.

“Nhưng là, nhưng là, cùng cháu trai thím bái đường thế mà là người chết.”

Lý Tú Lan rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, bà ấy sợ hãi ngã quỵ xuống đất, bà ấy nhớ rõ khi bái đường, cô gái kia vẫn còn tốt mà, tại sao vừa bái đường xong cô gái kia liền không có hơi thở?

“Cháu trai thím đâu?” Sắc mặt Lục Mãn có chút khó coi, lúc bái đường cô dâu mới không có việc gì, bái đường xong, sao cô dâu mới lại không có hơi thở chứ?



Hơn nữa, trên người đối phương còn có âm khí, cô không thể không quan tâm đến chuyện này.

“Thím, cháu trai thím đang ở nhà xử lý chuyện.”

Người nhà mẹ đẻ của em dâu đều đang gây sự ở nhà mẹ đẻ bà, nghĩ đến cảnh đó, bà ấy vẫn còn sợ hãi.

“Mẹ, đi theo thím đi xem.”

Lục Mãn nghĩ đến chiếc chuông cô treo trên cửa, và thanh kiếm đồng mà cô đã mua, cả hai đều đã được cô tế luyện qua; bây giờ cũng có thể sử dụng được.

“Đi thôi.”

Trần Tú Phương không có ngăn cản con gái, nếu như con gái không có nói không giải quyết được, chứng tỏ con bé có biện pháp.

“Cẩn thận, chú ý an toàn.”

Con gái dù có bản lĩnh đến đâu thì bà vẫn lo lắng, những thứ vô hình không nhìn thấy như vậy mới khiến người ta sợ hãi.

Tuy nhiên, con gái có năng lực như vậy càng không thể mặc kệ.

“Vâng.”