Chương 29: Có Ý?

Tuy rằng anh xui xẻo sẽ không liên lụy người khác, nhưng mà những người đó vẫn cứ cảm giác sự đen đủi của anh sẽ lây lan sang họ.

Chính là cô bé kia sẽ không như vậy. Khi anh nói chuyện với cô, phản ứng của cô luôn chậm nửa nhịp, nhưng mà cô thật sự rất tốt, anh cũng rất thích cô.

“Anh họ?” Mục Vệ Đông nhìn thấy vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Quý Tử Duệ, không biết vì sao trong lòng anh ấy lại thấy bất an, anh ấy cảm giác được anh họ dường như vừa mới nghĩ tới cô bé béo kia.

“Có việc gì?”

Quý Tử Duệ nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Mục Vệ Đông, tự nhiên cảm thấy buồn cười.

“Không có, thôi ăn cơm đi.”

Ăn cơm xong là bắt đầu làm việc, anh còn muốn gặp cô bia kia, nhân tiện, anh cũng muốn cho cô bé kia xem tương lai của anh cùng với tương lai của em họ anh như thế nào.

“Con gái, hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi đi?”

Tới thời gian phải đi làm việc, Trần Tú Phương đau lòng nhìn Lục Mãn nói, Lục Mãn nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài.

Cô lắc đầu.

“Mẹ, con đi làm cùng với mẹ.”

Vốn dĩ cô cũng không cần làm công việc gì vất vả, cùng lắm thì, cô cứ đi theo sau mẹ gieo chút hạt giống là được rồi.

“Được.”

Trần Tú Phương không nỡ từ chối con gái, bà kéo cánh tay con gái, còn Lục Mãn bám trên cánh tay Trần Tú Phương, hai mẹ con bắt đầu đi làm việc.



Ở trên đường, thôn dân khi nhìn thấy Lục Mãn đều sẽ nhiệt tình chào hỏi cô. Điều này làm cho cô có chút không quen, nhưng mà không còn cách nào, cô đối với bọn họ cũng chỉ đành cười cười.

Sau khi đến nơi làm việc, những người phụ nữ bên này vẫn như cũ là Trần Tú Phương sắp xếp công việc, còn công việc của đàn ông bên kia là do các tiểu đội trưởng sắp xếp.

“Tiểu Mãn, cô đã đến rồi?”

Mục Vệ Đông nhìn thấy Lục Mãn đã đến, nhiệt tình chào hỏi Lục Mãn. Lục Mãn nhìn thấy sự nhiệt tình của Mục Vệ Đông, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

“Câm miệng.”

Quý Tử Duệ nhìn thấy Mục Vệ Đông chào hỏi Lục Mãn nhiệt tình như vậy, ánh mắt của những người chung quanh đều dừng ở trên người Lục Mãn. Anh nhanh chóng ngăn Mục Vệ Đông lại. Tên nhóc này, nhiệt tình như vậy, không lo lắng làm hỏng thanh danh của cô gái nhà người ta hay sao?

Tuy rằng Lục Mãn trưởng thành như vậy, đối với hầu hết mọi người thường không ai thích dáng vẻ như vậy, nhưng mà không biết vì sao, anh cảm thấy Lục Mãn rất đáng yêu. Cô lớn lên trông cũng không xấu, chỉ là có hơi béo, nếu là gầy đi một chút thì sẽ rất xinh đẹp.

“Anh họ?” Mục Vệ Đông đáng thương vô cùng nhìn Quý Tử Duệ, anh ấy chỉ là chào hỏi một câu với Lục Mãn, anh ấy cũng không làm cái gì mà.

Quý Tử Duệ nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Mục Vệ Đông chỉ muốn cho anh ấy một cái tát.

“Em nhìn ánh mắt của mọi người chung quanh đang nhìn hai người như thế nào?”

Quý Tử Duệ trừng mắt nhìn Mục Vệ Đông rồi nói, Mục Vệ Đông là đàn ông, như thế nào cũng đều không sao, Lục Mãn thì không giống thế, cô là phụ nữ đấy.

“Anh họ, em, em đã quên.”

Mục Vệ Đông lắp bắp nói, anh ấy hiện tại cũng không dám nhìn Lục Mãn. Còn Lục Mãn lại không cho là đúng mặc kệ mọi người trong thôn đánh giá.

“Tiểu Mãn?”